Loại dược thảo này một khi được sử dụng với diện tích lớn, nếu đối phó với cao thủ võ lâm có nội lực tinh thâm thì cũng không có tác
dụng lớn lắm, nhưng đối với những người bình thường mà nói, thì uy lực của nó là cực kì đáng sợ!
Hơn nữa nếu như đối phương đã chuẩn bị đến mê hồn thảo, thì sao có thể không có bước tiến hành tiếp theo?
Lăng Thiên lập tức nghĩ đến 6 người của Thiên Thượng Thiên cùng đến với Tiêu Phong Dương và tam hồn bảy phách đến cùng với Ngọc
Mãn Thiên của Ngọc Gia! Đến lúc đó những người này đều ở trong đám quan khách, lúc đó một khi có biến, giết vài người chẳng phải là
quá dễ dàng giống như bổ dưa thái rau sao? Còn về những đại thần quan văn, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, thì chẳng phải là
càng có khả năng bị giết không còn một ai?
Chỉ cần nghĩ đến đây, Lăng Thiên bèn có cảm giác lạnh hết chân tay!
Thủ đoạn quá thâm độc, kế hoạch quá chu đáo!
Thấy sắc mặt của Lăng Thiên khó coi đến cực điểm, Lăng Trì vô cùng cẩn thận, hỏi: "Công tử, những thứ này sử lí thế nào? Đốt sạch hay
là vận chuyển về?".
"Đốt sạch?" Lăng Thiên cười lạnh lùng: "Đây là món quà lớn mà Ngọc Mãn Lâu và Thiên Thượng Thiên liên thủ mang đến tặng nhân ngày
khai quốc của Lăng Gia ta, nếu như không nhận lấy, rồi dốc lòng dốc sức báo đáp người ta, thì làm sao xứng với cả một nhà kho mê hồn
thảo nhiều như thế này?!".
"Vâng!" Lăng Trì sắc mặt nghiêm túc trả lời, không dám nói nhiều thêm câu nào. Lăng Thiên bước hai bước, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên,
trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: "Vốn dĩ ta muốn vào ngày diễn ra buổi lễ khai quốc, cũng nể mặt Ngọc Gia một chút, hiện nay xem ra
không nhất thiết rồi! Ngọc Mãn Lâu đã phái cả tam hồn bảy phách đến đây, chứng tỏ đã xem chỗ này của ta thành điện Diêm La rồi, nếu
đã như vậy, những hồn phách này cũng không cần phải quay về nữa! Lăng Kiếm!".
"Có!".
"Sau lễ khai quốc, xắp xếp người giết sạch ba hồn bảy phách, không được để một tên nào còn sống sót mà chạy về thành Minh Ngọc".
"Vâng!".
"Lăng Trì!".
"Có!".
"Toàn lực chặn giết toàn bộ người của Thiên Thượng Thiên, ta muốn chúng vĩnh viễn chôn thân ở thành Thừa Thiên!".
"Vâng!".
"Lê Tuyết!".
"Có!".
"Tập hợp nhân lực, xắp xếp tiến trình, thông báo cho mạng lưới tình báo ở Đông Nam ra sức khống chế thu thập hành tung của Thiên
Thượng Thiên. Đồng thời gửi công hàm đến Vô Thượng Thiên, cứ nói là do ta nói, mời Tống Quân Thiên Lí hiệp trợ giúp đỡ, đợi hai
chuyện này một khi vừa kết thúc, lập tức bóp chết Thiên Thượng Thiên, không để sót tên nào!".
"Vâng!".
"Lăng Thần!".
"Có!".
"Thông báo cho tất cả các thuộc hạ của Thủy Tinh Lâu ở thành Minh Ngọc, lập tức chấp hành sự xắp xếp ban đầu của ta!". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Rõ!".
Một loạt các mệnh lệnh được phát ra, Lăng Thiên dường như đã giảm bớt được chút hỏa khí, nhưng sắc mặt nhìn vẫn âm u đến rợn người,
sát khí bốc lên ngùn ngụt! Kể cả cao thủ tuyệt đỉnh như Lăng Kiếm, cũng không chịu đựng được khí thế đó của Lăng Thiên, im thin thít
không nói gì!
Lần này đúng là làm cho Lăng Thiên tức giận thật sự!
Mà sự tức giận này, cũng chính là ứng với những gì mà trước giờ Lăng Thiên theo đuổi!
Thất phu nhất nộ, tiễn huyết ngũ bộ; thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lí! Thiên hạ nhất đồ! (nghĩa: người dân bình thường
lúc cũng có thể gây ra án mạng, còn thiên tử khi tức giận, có thể gây ra cái chết của hàng vạn người, máu chảy thành sông…đại
loại là vậy, hì).
Lăng Thiên đột nhiên quay người, bước vội ra ngoài, Lê Tuyết và Lăng Thần ngơ ngác nhìn nhau, bước vội theo sau. Còn Lăng Kiếm lưu
lại, chủ trì đại cục, trước lúc binh mã của biệt viện áp giải những người này về, hắn sẽ không dời đi đâu cả, những chuyện như thế này
trước nay đều là do Lăng Kiếm phụ trách.
Nhìn ba người bọn Lăng Thiên lặng lẽ bước đi. Tuy hắn rất muốn đi cùng Lăng Thiên, bởi vì hắn biết, lần này Lăng Thiên thật sự là đã rất