Trầm Nhu Nhi thấy Lăng Thiên ở đây thì trong lòng lập tức cho rằng tên hoàn khố này đang làm chuyện xấu lại nhìn thấy ánh mắt như cười như không của hắn nhìn mình có vẻ tràn đầy ý nghĩ tà ác. Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn thấy chuyện xấu bị bại lộ nên muôn diệt khẩu? Nghĩ đến đây khiến trong lòng lo lắng cực kỳ, hét lớn: "Ác đồ ngươi sao ở đây?"
Những lời này có vẻ như đang hỏi hắn nhưng mục tiêu chủ yếu của nàng chính là la lớn lên cho bọn tỷ muội biết tên ác đồ này đang ở đây để cho mọi người có thể phòng bị. Ngay cả hắn giết mình diệt khẩu cũng không chạy thoát được. Có ý tứ cảnh cáo Lăng Thiên: Những người khác đều nghe thấy tiếng của ta, xem ngươi có dám đụng đến ta không?
Thiếu nữ vẽ tranh nhìn thân ảnh Lăng Thiên dần đi xa, nhìn bóng lưng kia nàng cảm giác được sự cô đơn không thể diễn tả thành lời. Dường như bóng lưng đang rời đi kia là người thừa nhận tịch liêu và cô đơn cả ngàn năm.
Cô độc! Đây là ý nghĩ duy nhất sâu trong nội tâm khi nàng nhìn thấy bóng lưng của Lăng Thiên. Thanh cao mà cô ngạo, độc lập như tách rời khỏi thế giới này. Chẳng lẽ thiếu niên có phong độ nho nhã này trong lòng tràn đầy tâm sự như vậy? Bên tai tựa hồ vang lên câu nói của Lăng Thiên câu chuyện xưa 'Hung hữu thành trúc' của Lăng Thiên, nàng nhịn không được cúi đầu đọc khẽ lại, nàng chỉ cảm thấy lại những gì Lăng Thiên nói tràn đầy thâm ý nên không khỏi kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Lăng Thiên đang biến mất mà lo lắng xuất thần. Ngay cả thiếu nữ cạnh nàng cũng không cảm thấy gì.
Ngay lúc này thì đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Từ xa xa nhìn lại liền thấy trước người Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ, tiếp theo là một tiếng kinh sợ từ trong miệng nàng ta truyền ra: "Ác đồ ngươi sao ở đây?" Nàng vừa nghe vậy liền chấn động cả người. Ác đồ? Là hắn sao? Nghĩ như vậy không khỏi tự giễu lắc đầu. Một nhân vật thanh cao tài trí như vậy thì sao có thể là ác đồ?
Chỉ thấy Lăng Thiên nhẹ nhàng cúi người đem bó hoa dại thiếu nữ kia đánh rơi nhặt lên rồi đưa vào tay nàng, cúi đầu nói câu gì đó. Sau đó thân ảnh của hắn dần dần biến mất trong tầm mắt. Từ đầu đến cuối hắn không hề quay đầu lại, xem chuyện phát sinh hôm nay đôi với hắn như mây như khói không lưu lại chút dấu vết nào trong lòng.
Thiếu nữ kinh hô kia như bị hù dọa choáng váng vậy, cả người cứ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Vệ Huyên Huyên đứng bên cạnh cũng nhìn chăm chú vào bóng lưng dần xa của Lăng Thiên không khỏi thở dài một tiếng: "Người này quả thực là một nam tử kỳ lạ mà!"
Thiếu nữ vẻ tranh kia nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Vệ Huyên Huyên một cái, ánh mắt rất phức tạp.
Đến bây giờ Trầm Nhu Nhi mới như tỉnh mộng lại nhảy dựng lên khiến bó hoa trong tay lại rơi xuống dất. Tiếp theo liền chạy nhanh đến phương hướng của Vệ Huyên Huyên. Thần sắc trên mặt cực kỳ hoảng sợ, vừa chạy vừa hô: "Vệ tỷ tỷ, ngươi đang ở đâu? Ngươi không sao chứ?" Âm thanh vừa hoảng sợ mà vừa gấp gáp.
Vệ Huyên Huyên thấy nàng vậy liền cười: "Nhu Nhi này luôn vội vàng như vậy." Lên giọng nói: "Ta ở đây!"
Vừa dứt lời thì thân thể linh hoạt của Trầm Nhu Nhi đã xuất hiện trước mặt mọi người. Đôi mắt to hoảng sợ vẫn chưa bình tĩnh lại vội vàng nắm tay Vệ Huyên Huyên đánh giá từ trên xuống một phen. Nhìn thấy quần áo nàng chỉnh tề, sắc mặt bình thản có chút kinh ngạc đang nhìn bản thân mình liền thở dài một hơi. Nhưng lập tức liền lo lắng trở lại: Chẳng lẽ tên ác đồ kia không đến nơi đây mà đi nơi khác? Nghĩ vậy nên trong lòng tiểu cô nương này nhất thời quýnh cả lên, muốn chạy đi chỗ khác nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Vệ Huyên Huyên kéo tay nàng lại hỏi: "Nhu Nhi muội muội. Ngươi làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"
Lúc này thì chúng nữ trong viện đã nghe được âm thanh kinh sợ của Trần Nhu Nhi mà không biết xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy đến bên ngày. Kiều Nguyệt công chúa cũng có trong đó, lòng nàng có chút bất an. Cung nữ đã hồi báo Lăng Thiên đã rời khỏi Trường Nhạc Cung hậu viện rồi. Trong lòng Kiều Nguyệt công chúa vừa lo lắng không biết tiểu ma tinh này lại gây ra chuyện gì nữa lại vừa lo lắng cho các vị tỷ muội không thôi. Nếu tên kia nổi thú tính lên, ở trong hậu viện này làm việc xấu thì có hối hận cũng không thể nữa.
Các công tử của các đại thành viên trong triều đình luôn ngưỡng mộ vị công chúa xinh đẹp này, quấn quanh nàng không tha. Mặc dù trong lòng nàng có chút lo lắng nhưng không biết phải làm gì. Thật vất vả mới tìm được một cái cớ chạy ra ngoài liền vội vã đi đến hậu viện. Nào nghĩ rằng vừa đến hậu viện liền nghe được một tiếng thét kinh sợ và cấp bách truyền đến. Sau khi biết được đây là âm thanh của Nhu Nhi thì trong lòng lại càng cảm giác bất ổn! Trong lòng không nhịn được liền mắng to Lăng Thiên thật to gan, ngay cả con gái của Trấn điện đại tướng quân cũng dám đùa giỡn. Nếu như nháo loạn thêm nữa thì không cách nào thu thập ổn thỏa được. Trái tim nàng đập rất nhanh, vội vã chạy đến phương hướng truyền ra âm thanh kia. Trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, thật là hối hận mà. Biết thế không cho tên kia tiến vào làm gì.
Trầm Nhu Nhi thấy chúng tỷ muội đến không ít nên cũng thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực thở hổn hển nói: "Hoàn hảo. Vừa rồi khiến ta sợ chết mà!"
Chúng nữ khó hiểu cất tiếng hỏi tại sao, đối với biểu hiện vừa rồi của Trầm Nhu Nhi không hiểu chút gì.
Trầm Nhu Nhi cố gắng thở bình thường le đầu lưỡi cười nói: "Mới vừa rồi ta nhìn thấy ác côn Lăng Thiên vội vã từ nơi này đi ra ngoài khiến ta sợ muốn chết. Tưởng tên kia làm chuyện gì xấu chứ. Bây giờ nhìn thấy các ngươi không xảy ra chuyện gì thì ta cũng yên tâm hơn nhiều."
Chúng nữ kinh ngạc vô cùng, duyên dáng gọi to: "Lăng Thiên? Hắn như thế nào lại đi đến nơi đây?"
Trầm Nhu Nhi hừ một tiếng, nhăn cái mũi nhỏ nói: "Tên kia luôn vô pháp vô thiên, có chỗ nào mà hắn không dám đi?"
Chúng nữ liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, có không ít các kiều nữ nơi đây được người của Lăng Phủ đến đề cập chuyện thành h chuyện này đều do các trưởng bối trong gia tộc quyết định, các nàng cũng nghe được những người Lăng Phủ phái đến đều bị từ chối mà phải quay trờ về. Lúc này lại nghe được hắn đi đến nơi đây khiến các nàng kinh sợ vô cùng. Thầm nghĩ lại liền âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hắn không thấy ta. Nếu để hắn nhìn thấy vậy thì nguy rồi. Hôm nay là ngày mừng công của Lăng đại tướng quân, cho dù muốn hoàng thượng ban hôn thì hoàng thượng cũng phải vui vẻ đáp ứng mà thôi. Nếu chuyện chung thân rơi vào tay công tử phóng đãng này thì khác nào bị hủy cả đời?
Mọi người vội vàng hỏi: "Hắn từ phương hướng nào đi ra?" Đôi mắt đẹp nhìn khắp thân thể chúng tỷ muội muốn xem thử là tỷ muội nào xui xẻo lọt vào trong mắt tên ác côn kia.
Trầm Nhu Nhi chỉ ngón tay về phía Vệ Huyên Huyên nói: "Là từ bên Vệ tỷ tỷ đi ra ngoài liền đụng phải ta. Còn hù dọa ta làm rơi đóa hoa nữa. Nha..đóa hoa của ta đâu rồi?"
Chúng nữ thở dài một hơi, đều lấy một loại ánh mắt tiếc hận, đồng tình nhìn Vệ Huyên Huyên. Dường như vị tỷ muội này đã rơi vào tay sói vậy.
"Ngươi nói là thiếu niên bận bộ trang phục trắng kia?" Một tiếng nói không thể tin được truyền đến. Thiếu nữ vẽ tranh kia không biết khi nào đã đi đến bên cạnh chúng nữ nhìn Trầm Nhu Nhi hỏi.
Trầm Nhu Nhi mở to mắt: "Đúng!"
"Ngươi nhìn thấy hắn liền đánh rơi đóa hoa?" Thiếu nữ vẽ tranh vẫn kinh ngạc như cũ.
"Là hắn!"
"Hắn chính là đệ nhất hoàn khố công tử nổi danh của Thừa Thiên Quốc các ngươi?" Âm thanh của thiếu nữ vẽ tranh không yếu đi chút nào mà còn càng cao hơn. Lời nói tràn đầy sự kinh ngạc và không tin tưởng chút nào.
Trầm Nhu Nhi có chút buồn bực: "Vị tỷ tỷ này, ngươi bị làm sao vậy? Chính là hắn đó. Ô, tên ác đồ kia vừa mới từ chỗ các ngươi đi ra chính là Lăng Thiên. Có phải hay không hắn đã khi dễ vị tỷ tỷ này?" Vừa nói vừa cau mày nhìn khuôn mặt xanh đen của thiếu nữ vẽ tranh. Lời nói rất có thâm ý: "Bất quá tỷ tỷ cứ yên tâm. Hắn sẽ không khi dễ ngươi đâu?"