Lặng Thinh

Chương 3: Không có hứng thú



Buổi chiều toàn thể tập hợp, PD Thẩm tại chỗ tuyên bố nhiệm vụ luyện tập Ca khúc chủ đề và lần nữa đánh giá năng lực.

Ca khúc chủ đề tên là < hào quang của tôi và bạn>, độ khó hát nhảy đều ở bậc trung, tổ tiết mục định ra thời gian luyện tập là ba ngày bốn đêm.

Nhóm thực tập sinh một trận xôn xao, sau khi giải tán tại chỗ, nhao nhao câu vai kết bạn đi thăm mỗi phòng luyện tập.

Hạ Đông Thiền cùng hai người đồng đội khác ở lại phòng nhảy luyện tập, Lâm Gia buổi sáng nhảy ra một thân mồ hôi, về trước đi tắm.

Tắm gội xong, thay đồng phục đi ra tìm máy sấy, lại không nhớ rõ Hạ Đông Thiền đem máy sấy để chỗ nào.

Cậu đứng dậy muốn cầm điện thoại gọi cho Hạ Đông Thiền, sau đó mới nhớ tới, điện thoại di động lúc trưa đã nộp lên.

Cậu giơ tay gẩy mái tóc ướt sũng một cái, bọt nước trêи tóc vì vậy mà văng tứ phía, rơi vào lông mi và chóp mũi của cậu.

Lâm Gia mở cửa đến từng phòng gõ, gõ tới ký túc xá hôm qua đi nhầm, cố ý bỏ qua. Cũng không một phòng ký túc xá nào có động tĩnh.

Lâm Gia không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là lại lui về gõ cánh cửa bị cậu bỏ qua kia.

Vốn cũng ôm chuẩn bị không người mở cửa, lại ngoài ý muốn là, cửa mở rất nhanh.

Người mở cửa là Giang Liễm.

Hệ thống sưởi đập vào mặt, Giang Liễm nửa người trêи không mảnh vải đứng ở trước cửa rủ mắt nhìn cậu, “Sao? Cậu gõ từ phòng đầu tiên đến phòng cuối cùng, chưa có ai mở cửa cho cậu? ”

Biết đối phương là ở trong ký túc xá nghe được, nét mặt Lâm Gia xẹt qua vẻ lúng túng, rất nhanh lại khôi phục như thường, “Có thể mượn máy sấy tóc của các anh một chút không? ”

“Vào đi.” Giang Liễm xoay người đi vào trong hai bước, trong lời nói nghe không ra là trào phúng hay đề nghị, “Ký túc xá nhiệt độ cao như vậy, cậu đứng trước miệng hệ thống sưởi, tóc khô rất nhanh. ”

Lâm Gia không nói gì theo sát phía sau hắn vào cửa, lúc Giang Liễm đi ngang qua sô pha, quay đầu nhìn lướt qua cậu, “Đóng cửa lại. ”

Lâm Gia xoay người đi đóng cửa, lúc xoay người lại bị một cái khăn lông ném vào trước ngực, Lâm Gia theo bản năng giơ tay tiếp được, nhận ra cái khăn lông này vốn dĩ vắt trêи tay vịn sô pha.

Thanh âm Giang Liễm tiếp đó lọt vào trong tai: “Lau khô đuôi tóc. ”

Lâm Gia có chút ngoài ý muốn giương mắt, một câu cảm ơn đã bồi hồi ở bên mép.

Rồi lại nghe Giang Liễm nói: “Không được làm ướt sàn nhà ký túc xá. ”

Lâm Gia lập tức câm miệng, tiếng cảm ơn lại nuốt trở lại trong bụng.

Cậu cầm khăn mặt trong ngực muốn trùm lên đầu vò, tay lại nắm phải một mảnh ướt át. Lâm Gia hơi kinh ngạc rũ mắt, mới phát hiện ở giữa khăn tắm có một khoảng màu sắc hơi đậm.

Sắc mặt Lâm Gia hơi do dự, “Anh lấy khăn ướt cho tôi lau đầu? ”

Giang Liễm quay đầu nhìn về phía cậu.

Lâm Gia khẽ nhíu mày, “Cái khăn này trước đó đã lau cái gì–”

“Tóc.” Giang Liễm lên tiếng cắt đứt lời cậu.

Lâm Gia chưa phản ứng kịp, “Cái gì? ”

Giang Liễm thu hồi ánh mắt không nhìn cậu nữa, “Khăn mặt này tôi mới lau tóc xong, cậu tìm chỗ nào khô mà lau. ”

Vẻ mặt Lâm Gia lúc này mới hoãn lại, cầm khăn mặt ngồi xuống ghế sa lon.

Bên kia Giang Liễm đã lôi máy sấy trong ngăn kéo ra cắm điện vào, đi tới bên cạnh Lâm Gia thì dừng lại, xoay người lại nhặt đồng phục màu hồng nhạt đã thuận tay ném trêи ghế sa lon lên.

Góc áo bị Lâm Gia ngồi lên, Giang Liễm nâng con ngươi nhìn cậu: “Nhấc ʍôиɠ lên một chút. ”

Lâm Gia nghe theo, ánh mắt không dấu vết đảo qua cơ bụng không sẹo lồi của đối phương vì khom lưng mà lộ ra.

Giang Liễm mặc áo đồng phục, gọi cậu đến chỗ cắm máy sấy mà sấy tóc, “Tới kia sấy tóc, không được đem máy sấy đi. ”

Lâm Gia nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào phần áo quanh eo Giang Liễm. Góc áo bị cậu đè lên có chút nhăn nhúm, có thể còn lưu lại một chút nhiệt độ của cậu.

Không biết vì sao, cậu có hơi thỏa mãn.

Chờ lúc phản ứng lại lời nói của đối phương, Lâm Gia đầu tiên ngẩng ra, sau đó đột nhiên đứng dậy, trực tiếp chống lại ánh mắt Giang Liễm, hời hợt nói: “Anh yên tâm đi, tôi không phải đồng tính, cũng không có hứng thú với anh, sẽ không dùng loại lý do này tới quấy rầy anh nữa. ”

Giang Liễm nghe vậy khóe môi cong lên, ánh mắt lưu luyến ở trêи mặt cậu, “Buổi tối trở về còn cần dùng, tôi sợ cậu quên trả. ”

Lâm Gia bất ngờ, sau đó trấn định nói: “Vậy thì được. ”

Nói xong, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước. Một giây nhấc chân vòng qua đối phương kia, đã có chút miệng khô lưỡi khô và lòng bàn tay phát nhiệt.

“Chẳng qua,” Giang Liễm lạnh nhạt bổ sung, “Tôi cũng đích xác không tính cùng bất luận kẻ nào ở đây phát triển quan hệ khác ngoài đồng đội và đối thủ. ”

Lâm Gia ấn dừng công tắc, cũng không quay đầu lại hỏi vặn: “Loại chuyện này, anh tự mình nói cho tôi để làm gì? Anh nên đi nói cho mấy người muốn cùng anh phát triển mối quan hệ khác mới đúng. “