Lặng Thinh

Chương 66: Thẩm Viễn Gian



Đối với việc Giang Liễm nói những lời này trước mặt Fan, Lâm Gia hơi bất ngờ. Cho đến khi lên xe, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh được. Đối phương thậm chí còn muốn giúp cậu kiểm tra nội dung thư như đã nói. Đến lúc Lâm Gia chắc chắc nói người đưa thư là người đã gặp trước đó, cũng đích thật là người hâm mộ của cậu, chuyện kiểm tra thư mới cứ thế cho qua.

Lâm Gia đếm thư trong túi, chợt mở miệng hỏi hắn: “Anh nói như vậy, không sợ mất fan à? ”

Giang Liễm chẳng ừ hử gì, “Lời tôi nói có chỗ nào không đúng?”

“Không có chỗ nào không đúng cả.” Lâm Gia lắc đầu, “Cám ơn anh. ”

Quả thật không có chỗ nào sai, chỉ là Giang Liễm vốn dĩ có thể mặc kệ. Chuyện này vốn không liên quan gì tới đối phương, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đối với Giang Liễm. Hành vi người hâm mộ dù có thất đức đến mức nào đi nữa cũng không thể phản ánh được bản chất con người của Giang Liễm.

Lâm Gia quay đầu nhìn vào Giang Liễm ngồi bên cạnh. Trong tai đối phương cắm headphone, dựa lưng ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, đường nét cũng là đường nét từ trước đến giờ, nhưng vẫn khiến cậu mê mẫn trong vô thức.

Nhóm thực tập sinh trở lại căn cứ nghỉ ngơi một đêm, lưu luyến nộp lại điện thoại di động, sau đó vội vàng ghi hình cho nhiệm vụ của đêm công diễn thứ ba. Nhiệm vụ công diễn lần này ngoại trừ sáu mươi thực tập sinh ra, còn có thêm tám vị khách mời thần bí sẽ tham gia vào hỗ trợ biểu diễn.

Sau khi tổ tiết mục thảo luận xong, đã chọn ra tám ca khúc công diễn, trong đó có sáu bài hát sẽ là nhóm tám người, hai bài còn lạià nhóm sáu người.

Mỗi khách mời thần bí sẽ chọn lấy một ca khúc trong số đó, thông qua video để gặp mặt mọi người, từng người sẽ đeo một mặt nạ khác nhau, nhóm thực tập sinh không thể chứng kiến diện mạo của tám vị khách quý, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của họ.

Khách quý và thực tập sinh là hai bên cùng chọn nhau. Bọn họ sẽ xem trước sơ yếu lý lịch của thực tập sinh mà tổ tiết mục đưa ra, nếu như cảm thấy hứng thú hoặc muốn hợp tác với thực tập sinh nào, tám vị khách quý sẽ thông qua video mời thực tập sinh đó vào nhóm của mình.

Đương nhiên, thực tập sinh được mời cũng có quyền cự tuyệt đối phương. Mà toàn bộ thực tập sinh sẽ được xem hết video của tám vị khách quý sau đó mới tiến hành lựa chọn. Vì vậy, trước khi chính thức chọn vào nhóm của bất kỳ vị khách quý nào, ngoại trừ giọng nói và mặt nạ ra, nhóm thực tập sinh hoàn toàn không hay biết gì về vị khách quý mình đã chọn cả.

PD Thẩm dùng giọng điệu mạch lạc giới thiệu nhiệm vụ lần này, trong đám thực tập sinh đã lập tức có người nói: “Có hơi thú vị, tôi thích. ”

Cũng có người hỏi: “Khách quý hỗ trợ là nam hay nữ vậy? ”

“Cả hai.” PD Thẩm xoay người lui về cạnh màn hình lớn, thả ra tám bài hát dùng làm nhiệm vụ cho lần công diễn này, mỗi bài hát đều sẽ cho nghe thử ba mươi giây. PD Thẩm nhìn về phía khu chỗ ngồi của thực tập sinh, “Nếu như các em không thể chọn được vị khách quý mà mình muốn, hãy chọn một bài hát mình yêu thích là được. ”

Khu chỗ ngồi dần an tĩnh lại, mọi người yên lặng lắng nghe.

Lúc phát đến ca khúc thứ năm, Lâm Gia bất ngờ nghe được một bài hát mình rất thích. Khoa trương nhất là, cậu đã từng nghe đi nghe lại ca khúc này mỗi ngày, thậm chí còn từng thử đi học vũ đạo trong MV.

Lúc chưa chia tay, bạn trai cũng không hiểu nổi hành vi này của cậu, cậu không hỏi qua đã tự tiện nhét một bên tai nghe vào tai hắn, sau khi nghe xong hắn còn chê bài hát kia dở tệ.

Lâm Gia cũng không thể hiểu nổi, cậu nhớ rõ mình lúc đó đã nói rằng: “Nếu không thích không hiểu, sao còn nghe làm gì?” Còn một nửa câu sau cậu vẫn chưa nói ra, không thích cũng đừng nên coi thường và chê bai như vậy.

Nghe xong tám đoạn ngắn của tám bài hát, trêи màn ảnh lớn bắt đầu phát ra video ghi hình trước đó của tám vị khách quý thần bí.

Nội dung trong video vô cùng ngắn, mỗi vị khách quý chỉ nói mấy câu là xong.

Vị khách quý thứ nhất là một thanh niên trẻ tuổi mang mặt nạ thằng hề, đối phương ở trong video nói: “Chào các bạn thực tập sinh, ca khúc tôi chọn là < Tàng phong >, tôi muốn mời thực tập sinh Giang Liễm vào nhóm công diễn của tôi. ”

Nhóm thực tập sinh liên tục cảm thán: “Không hổ là C vị. ”

Đoạn cao trào trong < Tàng phong > khá tẩy não, mọi người ai đã nghe qua gần như là không quên được. Nhóm thực tập sinh nhao nhao suy đoán, Giang Liễm rất có khả năng sẽ chọn bài hát này.

Nhưng mà đợi video của người thứ hai và người thứ ba phát ra, lúc hai vị nữ khách quý cũng liên tiếp mà điểm danh muốn mời Giang Liễm vào nhóm mình, nhóm thực tập sinh đã hơi hối hận vừa rồi đã ngông cuồng, dường như khách mời và ca khúc của nhóm thứ hai và nhóm thứ ba cũng không tệ. Bọn họ suy đoán Giang Liễm chắc chắn đang rơi vào sự lựa chọn khó khăn.

Đương sự đã trở thành tiêu điểm thảo luận trong nhóm thực tập sinh lúc này vẫn ung dung nhàn nhã ngồi dựa lưng vào ghế, một tay nâng hàm dưới lên, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào màn hình lớn trước mặt, nét mặt không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

Lâm Gia quay đầu hỏi hắn: “Anh vào nhóm nào? ”

Ánh mắt Giang Liễm vẫn nhìn vào màn hình, “Chúng ta vào nhóm thứ nhất. ”

Sắc mặt Lâm Gia bỗng đờ ra, “Chúng ta? ”

Nghe cậu nói, Giang Liễm liếc mắt nhìn sang, “Chúng ta. ”

Video đã nhảy từ vị khách quý thứ tư sang vị khách quý thứ năm. Hai vị khách quý này vừa mới nói chuyện, đã bị thực tập sinh tại đây nghe ra là giọng của hai thầy hướng dẫn trong chương trình. Hai người kia cũng mặt nạ, ở trong video giả vờ thành dáng vẻ “Chúng tôi chỉ là khách mời hỗ trợ”.

Khu chỗ ngồi của nhóm thực tập sinh cười lăn cười bò.

Trong tiếng cười ngày càng tăng cao, Lâm Gia không có bất kỳ chần chờ nào mà nói: “Tôi muốn chọn < Times Up >.”

Giang Liễm nghe vậy, đầu lông mày khẽ nhíu lại, “Cậu không muốn cùng nhóm với tôi? ”

Dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Lâm Gia cũng sửng sốt, nên đã bỏ lỡ một nửa video giới thiệu của vị khách mời thứ sáu. Cho đến khi nghe thấy tên mình được nhắc đến trong màn hình lớn, cậu mới vô thức ngẩng đầu, nhưng lại chỉ kịp thấy được mặt nạ hồ ly của vị khách quý xẹt qua.

Vị nữ khách quý thứ bảy mang mặt nạ hình thỏ xuất hiện trong tầm mắt.

Lâm Gia chỉ nghe thấy vị khách quý thứ sáu điểm danh muốn mời mình, nhưng không nghe thấy nhóm đối phương sẽ chọn ca khúc nào để công diễn. Cậu quay đầu nhìn vào Giang Liễm, muốn mở miệng hỏi.

Dường như đã biết cậu muốn hỏi cái gì, Giang Liễm mở miệng ngăn lại, vẻ mặt có hơi không vui: “Cậu muốn chọn < Times Up >?”

Cảm xúc của Lâm Gia còn đang đắm chìm vào vấn đề mà một giây trước Giang Liễm đã hỏi. Giờ này phút này cậu mới phát hiện, thì ra Giang Liễm lại có thể dễ đang chi phối tâm tình của cậu đến vậy.

Tựa như đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi, cậu đáp: “Hai lần công diễn trước đều ở chung nhóm, lần này tôi muốn thể nghiệm một cái gì đó mới hơn.”

Giang Liễm không nói gì, nhưng sắc mặt đã trở nên lạnh lùng khi nhìn cậu. Tâm tình trong mắt ngày càng âm u tăm tối, nhưng lại rất khó để nhận ra.

Qua một hồi lâu, hắn mới hời hợt nhếch môi, nửa vui đùa nửa tùy ý mà mở miệng, đáy mắt lại không đọng lại chút ý cười nào, “Cậu đây là lợi dụng tôi xong rồi thì ném đi? ”

Lâm Gia vừa vô cùng kinh ngạc vừa không hiểu nổi, cho dù không ở cùng nhóm, nhưng trước khi kết thúc chương trình, mối quan hệ kia của hai người vẫn sẽ tồn tại. Nhưng cậu không nói ra, mà trong bầu không khí ngưng đọng ngắn ngủi này lại suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Hai lần công diễn trước trở thành đồng đội của Giang Liễm, đều là vì muốn tạo fanservice. Trong mối quan hệ này thì Giang Liễm là bên cho đi, còn cậu là bên thu vào. Mà khi cậu nói lên ý muốn tách ra, không muốn làm fanservice nữa, thì phản ứng của Giang Liễm lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

Không đề cập đến mối quan hệ cho nhận này, nếu như Giang Liễm còn nguyện ý cùng nhóm với cậu, vậy chính cậu cũng sẽ theo hắn, vì hắn mà bỏ qua ca khúc công diễn mình thích nhất.

Hai cán cân trong lòng đang lung lay, một bên là Giang Liễm, một bên là ca khúc yêu thích nhất, nhưng trái tim cậu gần như là vô thức hướng về phía Giang Liễm. Trong nháy mắt nắm được nhận thức đơn giản này, ngay cả chính Lâm Gia cũng hơi kinh ngạc và mờ mịt.

Trong đầu chợt nảy lên chờ mong, Lâm Gia nhìn vào hắn thốt ra: “Anh muốn cùng nhóm với tôi sao? ”

Giang Liễm lộ ra vẻ mặt giật mình.

Trong lồng ngực dường như có cái gì đó vi diệu khôn tả bị Lâm Gia móc ra, đột nhiên đụng vào buồng tim của hắn. Là tâm tình xa lạ này hắn chưa từng nếm qua. Hắn khẽ nhíu mày, ép loại tâm tình này xuống đáy lòng.

Một giây kế tiếp, Giang Liễm chờ PD Thẩm nói xong thì đứng dậy, “Cậu đã muốn chọn nhóm thứ sáu rồi, vậy chúng ta tách ra đi. ”

Hắn nói xong một âm cuối, Lâm Gia rũ đôi mắt xuống, lặng lẽ che đi tâm trạng thất vọng.

Đã đến lúc thực tập sinh tự chọn bài hát cho mình.

Trong phòng học đặt thêm tám tấm bảng đen, lần lượt ghi tên tám ca khúc. Thực tập sinh chọn bài hát xong, chỉ cần dùng bút dạ ghi tên mình lên tấm bảng đen tương ứng là được.

Lâm Gia và Giang Liễm đi ra khỏi chỗ ngồi, một người đi bên trái, một người đi bên phải, xuyên qua đoàn người đang di chuyển, cất bước đi đến nhóm công diễn mà mình chọn.

Chỉ chốc lát sau, Giang Liễm đứng ở trước tấm bảng đen < Tàng phong >, tiếp nhận bút dạ người khác đưa tới, cúi người ghi tên lên bảng đen. Cùng lúc đó, giọng nói rõ ràng của hai người đang xếp hàng phía sau rơi vào tai.

Thực tập sinh đeo mắt kiếng nói với bạn cùng phòng: “Trong tám cái video vừa rồi, tôi chỉ đoán được giọng của bốn nam khách mời, còn giọng của nữ khách mời thì không nghe ra được cái nào. ”

Bạn cùng phòng chắt lưỡi thán phục: “Cậu còn đoán được bốn người, tôi đây chỉ đoán ra hai người thôi, là thầy vũ đạo và thầy thanh nhạc của chúng ta đấy. ”

Giọng nói của thực tập sinh rất kinh ngạc: “Người thứ nhất và người thứ sáu cậu nghe không ra hả? ”

Bạn cùng phòng cẩn thận suy nghĩ một lát, “Người thứ nhất tôi cảm thấy giống Lý Thanh Trình, còn người thứ sáu tôi nghe không ra. ”

Thực tập sinh đắc ý cười, “Người thứ sáu là Thẩm Viễn Gian. ”

Giang Liễm đột nhiên nắm chặt bút dạ trong tay.

Thẩm Viễn Gian.

Ngày đó quay chụp tạp chí, Lâm Gia luôn miệng nói không quen biết, nhưng lúc thấy nhau rồi, Thẩm Viễn Gian lại nói với Lâm Gia là tuần sau gặp lại. Chỉ là một tiền bối cùng công ty, lại chọn ngay ca khúc công diễn mà Lâm Gia thích nhất, thậm chí còn trong video hy vọng Lâm Gia sẽ vào nhóm của mình.

Không biết vì sao, tâm trạng của Giang Liễm trở nên không tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất tồi tệ.

Một giây kế tiếp, hắn giơ lòng bàn tay lên lau tên mình trêи bảng đen đi, xoay người trả lại bút dạ, trong ánh mắt ngạc nhiên và soi mói của nhóm thực tập sinh ở phía sau, nhấc chân đi về hướng bên trái phòng học.

Lời của tác giả: Giang Liễm: Anh ghen rồi đấy.