Lãng Tích Hương Đô

Chương 185: Ai kiêu ngạo nhất?



Hứa Tuấn ở trong Thanh Nguyên đại học này là một nhân vật rất kiêu ngạo, chỉ có hắn khi dễ người khác chứ chưa có người nào dám khi dễ hắn? Huống chi hắn từ nhỏ lớn lên từ bình mật, làm gì đánh nhau bao giờ? Hắn kêu thảm một tiếng, tay phải ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Bắc Phàm trước mặt, cảm thấy trên người đối phương phát ra hàn quang bức người, làm cho bản thân có một loại cảm giác lạnh toát từ đỉnh đầu tới gót chân, hắn trong lòng run sợ nói:

- Mày, mày muốn làm gì?

Toàn thân Lâm Bắc Phàm bộc phát ra một cỗ khí phách, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Mày vừa mới nói cái gì? Dám nói bạn gái của tao là gái điếm? Tao đánh cho mày liệt giường luôn!

Tay phải hắn nhẹ buông Chu Tĩnh Hàm ra, hai tay chập lại đánh về phía Hứa Tuấn.

- Ai da, ai da, cứu mạng, cứu mạng với, người đâu mau tới đây...

Hứa Tuấn bình thường rất thích tán gái, có thể nói mỗi đêm đều có mỹ nữ làm bạn, thổi tiêu vô hạn, thân thể sớm đã vô cùng yêu đuối, bình thường đều cần phải dùng một ít dược vật như Viagra kích thích bản thân mới có thể đạt đến trình độ trăm trận trăm thắng, ngự nữ vô số, làm sao có thể chịu được đòn hiểm của Lâm Bắc Phàm chứ? Rất nhanh đã giống như một con chó chết, toàn thân run rẩy, ngay cả nói cũng không thể phát ra thành lời.

Lâm Bắc Phàm khinh thường liếc xéo đối phương một cái, hừ một tiếng:

- Ngay cả loại rác rưởi như mày cũng có tư cách theo đuổi Chu Tĩnh Hàm sao? Tao cảnh báo mày, sau này còn thấy mày quấn lấy Chu Tĩnh Hàm, tao gặp một lần đánh một lần, cho đến khi không thấy mày nữa mới thôi!

Hứa Tuấn đã không còn vẻ kiêu ngạo giống như vừa rồi, toàn thân run rẩy co giật giống như bị động kinh, nỗi sỉ nhục lớn lao khiến cho lửa giận trong lòng hắn không ngừng bốc lên đầu, hận không thể chém cho thằng ranh trước mặt này ngàn vạn đao, nhưng hắn biết hiện tại bản thân không có bản lãnh này, chỉ có thể chôn cỗ oán niệm này xuống thật sâu trong lòng.

Lâm Bắc Phàm rất oai vệ quét mắt nhìn đám nam sinh xung quanh một cái, âm trầm cười nói:

- Tao ở đây nói mấy câu, Tĩnh Hàm là người của tao, cho nên tao không hi vọng có kẻ nào quấy rầy cô ấy, càng không hi vọng lại nghe được mấy người nói xấu cô ấy, nếu không, kết cục giống như tên này!

Hắn khẽ lắc đầu, hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Chu Tĩnh Hàm bước nhanh ra ngoài cửa lớn. Quần áo của hắn khẽ lay động trong gió, nhìn qua rất có phong cách.

- A a.. Lão đại, anh rất hoành tráng đấy, anh thật không hổ là thần tượng trong lòng tiểu Kim em. Nếu như em cũng dùng loại phương pháp này tán gái, con gái của long vương sớm đã bị em đưa lên giường rồi!

Tiểu Lâm Ca rất đau lòng, rất tủi thân nức nở nói. Bản thân là thần long kiêu ngạo, sao lại không có kỹ thuật tán gái hoành tráng như vậy chứ!

Trái tim của Chu Tĩnh Hàm được bao phủ bởi niềm hạnh phúc và sung sướng vô danh, mấy câu nói vừa rồi của đối phương còn mãi quanh quẩn ở bên tai cô.

Tĩnh Hàm là người của tao.

Câu này chỉ mấy chữ đơn giản thôi nhưng lại mang đến cho cô sự rung động thật lớn.

Thế giới của mình không phải ảm đảm không ánh sáng, hóa ra bên cạnh mình đã có một người luôn yên lặng quan tâm lo lắng cho mình.

Một chút tức giận, một chút oán hận ban đầu của Chu Tĩnh Hàm đối với Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung, trong lòng ngoại trừ vui sướng ra còn có một tia ngọt ngào, cô để mặc cho đối phương lôi kéo bàn tay nhỏ của mình, đi về phía cửa lớn.

- Tao đánh, thằng ranh, hóa ra là cô em này! Quả nhiên xuất sắc!

Không biết từ bao giờ, Trương Minh Thắng vẻ mặt kiêu ngạo vọt đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, một đôi mắt nhỏ tí bỉ ổi trên ba vòng, dưới ba vòng đánh giá Chu Tĩnh Hàm. Loại ánh mắt dâm đãng, hạ lưu trực tiếp bộc phát ra suy nghĩ trong lòng hắn, phỏng chừng nếu không phải Lâm Bắc Phàm đang ở bên cạnh, hắn sớm đã lao lên giống như một con chó đói rồi.

Chu Tĩnh Hàm sắc mặt khẽ biến, một loại trực giác theo bản năng làm cho cô cảm thấy tên mập trước mắt này không phải là thứ tốt đẹp gì, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt khẩn trương hỏi:

- Lâm đại ca, hắn, hắn là ai vậy?

Mặc dù cô thường xuyên làm việc ở Kim Ngọc Thiên Đường nhưng cơ hội nhìn thấy Trương Minh Thắng rất ít, cho nên không hề nhận ra đối phương, nhưng từ cách ăn mặc của đối phương có thể nhận ra được đối phương không đơn giản, không giống như người bình thường.

Trương Minh Thắng một câu cũng không nói, chỉ bật cười hắc hắc.

Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày, vỗ nhẹ lên bả vai của Chu Tĩnh Hàm, nhỏ giọng nói:

- Không có việc gì, hắn sẽ không thương hại đến em đâu! Anh có thể đảm bảo với em!

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tự tin và khẳng định.

Chu Tĩnh Hàm nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của đối phương, trong lòng không khỏi ấm áp, khẽ gật đầu.

Lúc này Lâm Bắc Phàm mới nhìn về phía Trương Minh Thắng, chậm rãi nói:

- Việc tôi đồng ý với anh nhất định sẽ dựa theo ước định trước đó đi làm, cho nên hi vọng anh không cần làm ra mấy chuyện khiến tôi không thoải mái, nếu không đừng trách tôi không khách khí!

Hắn nhẹ nhàng vặn xương khớp của mình, lập tức phát ra những tiếng rắc rắc giòn tan!

Trương Minh Thắng biến sắc, chẳng qua cuối cùng vẫn gật đầu nói:

- Tôi nhất định sẽ tuân theo ước định!

Hắn lại lưu luyến liếc nhìn Chu Tĩnh Hàm vài cái, không thể không thu hồi ánh mắt của mình trở về.

Lâm Bắc Phàm lúc này mới gật đầu nói:

- Chúng ta đi thôi!

Ba người bọn họ bước nhanh về phía cổng trường, mà tên Hứa Tuấn kia sắc mặt khốn khổ từ trên mặt đất dứng dậy, hung ác nhìn về phía ba người bọn họ, thấp giọng chửi hai câu, sau đó móc ra điện thoại di động của mình, gọi đến một dãy số.

Ba người Lâm Bắc Phàm, Trương Minh Thắng và Chu Tĩnh Hàm rất nhanh đi ra khỏi cổng trường, sinh viên xung quanh đã bớt đi rất nhiều. Mặc dù họ cảm thấy ba người này có điều cổ quái nhưng dù sao trong trường đại học này sinh viên nhiều như vậy cũng không có khả năng ai ai cũng biết đến mỹ nữ kiêm tài nữ Bắc Đại Chu Tĩnh Hàm này.

Chu Tĩnh Hàm nhìn ra được giữa Lâm Bắc Phàm và tên mập này hình như có ước định gì đó, mới vừa rồi ở trước mặt những sinh viên khác không tiện hỏi ra, hiện tại nhìn thấy trái phải không có người mới vô cùng cẩn thận dò hỏi:

- Lâm đại ca, các anh, rốt cuộc các anh có ước định việc việc gì thế? Chẳng lẽ là có liên quan đến em?

Bây giờ trong lòng cô có sự tin tưởng tuyệt đối với Lâm Bắc Phàm cho nên biết có một số việc không nên hỏi, nếu như đối phương không muốn nói, vậy cô tuyệt đối sẽ không hỏi lại.

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt chính nghĩa nói:

- Việc này không quan hệ đến em!

Trương Minh Thắng nhịn không được cười ha hả nói:

- Sao lại có không quan hệ tới cô? Tiểu tử này đồng ý làm vệ sĩ cho tôi ba năm, mà tôi trả cho hắn ba triệu tám trăm tiền lương, hóa ra hắn là vì giúp đỡ cô. Hắc hắc, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người bỏ mặc tất cả giúp đỡ bạn gái đấy, ba triệu tám đấy, ta đánh, với số tiền này tôi có thể tìm được bao nhiêu xử nữ vui đùa đây? Cho dù hai ngàn đổi lấy một em cũng thừa đủ cho một năm, dù sao xử nữ bây giờ cũng không đáng giá tiền lắm.

Hắn không khỏi liếc nhìn Chu Tĩnh Hàm thêm vài cái, trong mắt lóe lên hàm nghĩa không được nói rõ ra.

Chu Tĩnh Hàm sắc mặt khẽ biến, run giọng nói:

- Lâm đại ca, anh, anh, chẳng lẽ anh thật sự vì em...

Sao cô có thể không biết điều này chứ? Năm triệu bao mình một năm? Quả thật là mò trăng dưới nước, đêm đầu của mỗi một nữ nhân chẳng phải là đều chỉ có một lần sao? Trải qua vài lần lập tức trở nên mất giá trị, không ai nguyện ý tốn tiền đến giúp mình nữa, nhưng hắn lại ngoại lệ.

Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt bất cần nói:

- Chẳng qua là ba năm thôi, có gì đặc biệt chứ?

Tiểu Kim nhịn không được cười hắc hắc không ngừng, truyền âm nói với hắn:

- Lão đại, công phu tán gái của anh hình như càng lúc càng tiến bộ, ngay cả khổ nhục kế này cũng thi triển ra, tiểu Kim em bộ phục anh, ài, đừng say đắm ca, ca chỉ là một truyền thuyết!...

Chu Tĩnh Hàm làm sao có thể ngờ được đây là một âm mưu nho nhỏ của Lâm Bắc Phàm chứ? Sớm đã cảm động rưng rưng, hận không thể dâng hiến nụ hôn của mình cho đối phương, chỉ là lại lo lắng đối phương sẽ hiểu lầm mình nên chỉ có thể giấu cảm xúc này xuống tận sâu đáy lòng. Nhưng mà nếu như để cho cô biết Lâm Bắc Phàm đang chờ đợi nụ hôn đầu của cô, sợ rằng sẽ có suy nghĩ khác.

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Chu Tĩnh Hàm, an ủi cô nói:

- Em không cần như vậy, chẳng phải là ba năm thôi sao, sau ba năm anh vẫn là một hảo hán. Bệnh tình của mẹ em quan trọng hơn, việc này không thể chậm chễ được!

- Lâm đại ca, anh, anh cũng biết rồi!

Chu Tĩnh Hàm run sợ hỏi.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện ra nụ cười tao nhã:

- Anh đã muốn giúp đỡ em thì phải biết được em gặp phải phiền toái gì chứ, có như vậy anh mới có thể giúp đỡ em càng thêm tốt. Chẳng qua em yên tâm đi, anh để hắn đi đến bệnh viện nói một tiếng, để cho người trong bệnh viện quan tâm đến mẹ em hơn một chút, bình thường em cũng không cần phải thường xuyên đến bệnh viên chăm sóc mẹ! Text được lấy tại Truyện FULL

Chu Tĩnh Hàm cảm động thấp giọng nói:

- Lâm đại ca, cám ơn anh!

Lâm Bắc Phàm liền cười nói:

- Không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa chúng ta đi ăn trưa. Còn những chuyện khác chờ chúng ta ăn cơm trưa xong rồi hãy nói, trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất!

Hắn nắm lấy tay đối phương, vẻ mặt tự nhiên đi sang con đường đối diện.

- Đúng, đúng, chính là bọn chúng, mau ngăn bọn chúng lại!

Đúng lúc bọn họ chuẩn bị băng qua đường thì nhìn thấy năm sáu tên thanh niên mặc quần áo đen đi về phía này, dáng người đều đạt đến một thước chín, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, giống hệt đám vận động viên thể hình.

Hứa Tuấn vẻ mặt kiêu ngạo ôm lấy nửa bên mặt sưng phù, chỉ vào ba người bọn họ hét lớn.

Hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng trợn tròn mắt, nhìn năm sáu tên thanh niên áo đen phía trước lại quay đầu lại quan sát Hứa Tuấn ở phía sau, trong đầu đồng thời xuất hiện một suy nghĩ.

Thằng ranh này cũng quá ngu ngốc rồi? Chẳng lẽ không biết Nam Thành này là địa bàn của ai sao?

Lâm Bắc Phàm nhịn không được ho khan một tiếng:

- Cái này, ông chủ Trương, đám người này hình như rất coi rẻ anh thì phải!

Đôi mắt nhỏ của Trương Minh Thắng sáng lấp lánh, cố ra vẻ ngẩng đầu lên, bộ dạng bình ổn, rất kiêu ngạo, rất hoành tráng nói:

- Mày, mày là ai? Mẹ kiếp, đũng quần của ai không khóa lại, đánh rơi ra mấy tên chúng mày, cũng không nhìn xem Nam Thành này là địa bàn của ai, tao đánh!

Hứa Tuấn ngẩn người, chẳng lẽ tên này còn lợi hại hơn cả mình?

Cha hắn là tổng giám đốc của tập đoàn Grand, tài sản trong tay đạt đến hai ba trăm triệu, đã là một người rất lợi hại rồi, chẳng lẽ đối phương còn lợi hại hơn cả mình sao? Trong lòng hắn chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, lập tức điên cuồn cười lên:

- Mày? Mày là cái rắm gì, Hứa Tuấn tao đã gặp qua nhân vật lợi hại nhưng còn chưa nhìn thấy mày. Chẳng lẽ mày là người lợi hại? Bớt sĩ diện trước mặt tao đi!

Trương Minh Thắng cũng bị đối phương làm cho kinh ngạc, chẳng lẽ Nam Thành lại xuất hiện kẻ lợi hại hơn cả mình? Hình như ngoại trừ Phong Thiếu ra cũng chỉ có mình và Lâm Bắc Phàm là lợi hại thôi mà!?

Hứa Tuấn thấy hắn không nói gì còn tưởng rằng đối phương bị dọa sợ, lập tức lắc lư thân người, rất đắc ý cười nói:

- Để tao cho chúng mày biết ai mới là kẻ lợi hại nhất, người đâu đánh gãy một chân của hai tên bọn chúng cho tao, còn về Chu Tĩnh Hàm, hắc hắc...

Hai mắt hắn bắn ra ánh sáng dẫm đãng, nếu như nơi này không phải là đường cái sợ rằng đã sớm lao đến rồi, làm cho đối phương thần phục nằm dưới mình mà rên rỉ.
— QUẢNG CÁO —