Lâm Bắc Phàm rất phẫn nộ, cả người run lên liên tục.
Hắn làm sao mà ngờ mình lại lâm vào tình cảnh này? Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt diễm lệ cùng với tính cách không sợ trời không sợ đất của Tô Tình Nhi, và cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Người con gái mình coi trọng, lẽ nào để cho người khác cướp đi?
Lâm Bắc Phàm không phải là một người có lòng dạ rộng lượng, đương nhiên sẽ không làm ra những chuyện vĩ đại rồi, dám cướp lấy người con gái mà hắn coi trọng à, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Thật ra tao nghĩ thằng kia khẳng định không phải thứ tốt, Tình Nhi sao có thể thích một người như vậy? Cho nên để cứu vớt một cô gái sắp rơi vào biển khổ, tao nguyện ý hy sinh mình, cứu vớt Tình Nhi!" xem tại TruyenFull.vn
Lâm Bắc Phàm vô sỉ vuốt cầm, lẩm bẩm nói.
Tiểu Kim trừng to mắt, thiếu chút nữa đã ói ra một ngụm máu rồi.
Mình có thể nói là đã quen với sự vô sỉ của đối phương rồi, nhưng mà khi đối phương nói ra những lời này, mình cảm thấy cảnh giới vô sỉ của đối phương hầu như đã đủ để thành trùm cuối rồi, có một khí thế áp đảo vô cùng.
Ngay cả hình dạng cùng với tên tuổi của người ta như thế nào cũng không biết, mà dám phán người ta không phải thứ tốt?
Tiểu Kim cẩn thận đem suy nghĩ của mình nói cho Lâm Bắc Phàm biết, ai ngờ đối phương bĩu môi, không thèm để ý nói: "Ngay cả cái này mày cũng không biết, còn nói rằng mình là con rồng ghê gớm nhất trên đời, tao cũng thấy xấu hổ thay cho mày, vừa rồi Tình Nhi không phải nói hắn từ nước ngoài về sao? Mày nghĩ đi, chúng ta đều là những người dân Trung Quốc chân chính, tại sao hắn lại chạy đến nước ngoài, cái này chứng minh rằng hắn là một thằng khốn bán nước, hơn nữa đã lâu như vậy mà hắn không trở về nhìn Tình Nhi một cái, như vậy cũng có thể thấy được tình cảm của hắn dành cho Tình Nhi không thật, nói không chừng là còn nuôi gái nước ngoài nữa đấy, hoặc có thể là gián điệp nước ngoài, gửi về nước để ăn trộm cơ mật quốc gia, còn có..." Hắn đem rất nhiều tội danh đổ lên đầu của người chưa từng gặp mặt, hơn nữa càng nói càng nghiêm trọng, giống như người này là bạn lâu năm của Bin Laden đại thúc vậy.
Tiểu Kim nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khóe miệng run rẩy liên tục.
Thảo nào Nhạc Phi lại chết oan như vậy, thì ra là vu oan nó ghê gớm như thế, nhưng mà Tần Quái so với lão đại, quả thật giống như con nít so với người lớn vậy, không một chút nào bằng.
Trong lòng hắn cũng âm thầm quyết định, sau này mặc dù có đắc tội với thiên hạ, cũng không thể đắc tội với lão đại.
Lâm Bắc Phàm thao thao bất gần mười phút, sau đó mới gật đầu nói: "Tiểu Kim, mày nghĩ tao có nên gọi cho sao gây họa Long Yên Nguyệt kia một tiếng không, kêu nàng đến bắt phần tử khủng bố này lại? Tao cũng là cống hiến cho Nam Thành, con người của tao vĩ đại như vậy, luôn luôn suy nghĩ về người khác!"
Tiểu Kim nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận truyền âm: "Lão đại, tựa hồ như tất cả đều là suy đoán của anh, không có chứng cứ gì, tôi nghĩ chúng ta nên đi nhìn trước đã, như vậy thỏa đáng hơn!"
"Ừ, chủ ý của mày không tồi, chúng ta đi nhìn trước!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Nhưng mà Tình Nhi chạy đi đâu rồi? Mày giúp tao tìm xem, chỉ cần tìm được nàng, khẳng định là có thể tìm được thằng khốn kia ngay!"
Tiểu Kim dùng sức ngửi ngửi, lúc này mới gật đầu nói: "Lão đại, cô nàng này bây giờ đang cách chúng ta ba trăm mét bên trái, chổ đó hính như là một quán cafe, tôi ngửi thấy mùi cafe ở đó, tựa hồ trước mặt nàng còn có một thằng đàn ông, hơn nữa còn có mùi vị khác thường, xem ra là một thằng ** đực!"
"Hắc hắc, ** đực à? Tao đã biết hắn không phải là người đàng hoàng rồi!"
Lâm Bắc Phàm vô sỉ cười điên cuồng.
Người đi đường nhìn thấy hắn đứng một mình cười như vậy, đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhìn.
Haizzz, tội nghiệp thằng bé, tuổi còn trẻ thế này mà đã bị điên.
..............................................
"Tình Nhi, mấy năm nay tuy rằng anh ở nước Mỹ, nhưng mà anh không lúc nào không nhớ đến em, lần này anh rốt cục đã có cơ hội nghỉ dài hạn, cho nên liền vội vã trở về, muốn cho em một bất ngờ!"
Trong quán cafe, có một người thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi trước mặt Tô Tình Nhi, đang lải nhải những lời nói không có chút giá trị dinh dưỡng gì, nhưng mà khuôn mặt của hắn cũng anh tuấn, thân thể cường tráng, mặc một bộ âu phục màu trắng, còn có một cái cà vạt mới tinh, nhìn có vẻ là một người thành công, nhưng mà đôi mắt của hắn cứ liên tục đánh giá Tô Tình Nhi, hận không thể cắn lấy đối phương, từ đó có thể thấy được hắn không phải là một người lương thiện gì.
Trong ánh mắt vui mừng của Tô Tình Nhi lúc đầu đã có vài phần mất mác, đây là người đàn ông mà mình đã chờ đợi nhiều năm sao?
Trong đầu của nàng không ngừng hiện lên hình ảnh của hắn mấy năm trước, khi đó mình còn là một người tùy tiện, là một cô gái không hề để ý bất kỳ chuyện gì, nhưng mà luôn có một phần hảo cảm dành cho người đàn ông này, cũng vì phần hảo cảm đó mà nàng ta đã không có bất kỳ hứng thú với người đàn ông nào khác, nhưng mà ai biết được đối phương lại có nguyện vọng xa vời, muốn đi đến nước Mỹ, nói cái gì mà sáng tạo ra sự nghiệp vĩ đại, và đi một cái là ba năm.
BA năm, đối với một người mà nói, quả thật không thể nói là dài, nhưng mà cũng có thể làm thay đổi một người.
Người đàn ông trước mặt này đã trở nên hào nhoáng quá, vô sỉ quá, làm cho mình có một cảm giác không thật.
Lẽ nào mình chờ đợi đau khổ ba năm, chỉ là chờ một người như vậy?
Tâm tình của Tô Tình Nhi rất không tốt, chưa từng phiền muộn như vậy, nàng rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn gặp lại người này nữa, trong đầu của nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh của người đàn ông khác, cái nụ cười xấu xa kia, cái tên khốn chỉ luôn muốn chiếm tiện nghi của mình, ngược lại làm cho mình cảm thấy chân thật.
Vừa rồi mình đã phụ ý tốt của người ta, lại còn nói ra những lời đó với người ta, xem ra mình thật sự quá hồ đồ rồi.
"Tình Nhi, em sao thế? Em bệnh à?"
Người đàn ông này mang vẻ mặt "thân thiết" nhìn nàng, vươn tay phải ra, trong lòng muốn kiểm tra bàn tay nhỏ của đối phương.
"Em... em không sao!"
Tô Tình Nhi giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng rút tay về, cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn nữa, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ khó chịu, làm cho nàng giống như đang ngồi trên lửa vậy.
Em...." Người đàn ông này khẽ cau mày, trên mặt lộ ra một vẻ không hài lòng.
Tô Tình Nhi thấy biểu tình của đối phương như vậy, trong lòng cũng có chút bất an, dù sao thì đối phương cũng là người mà mình thích đầu tiên, cũng không muốn làm trái ý đối phương, cho nên thấp giọng nói: "Vĩ Kiện, ngày hôm nay anh vừa mới về, em hẳn là nên để anh nghỉ ngơi một chút, hay là tối nay anh đến nhà em, cha mẹ em cũng muốn gặp anh!"
"Như vậy à? Vậy cũng tốt, thật ra cha mẹ của anh cũng muốn anh kết hôn, cho nên anh chuẩn bị đi cầu thân bá phụ!"
Trên mặt của Vĩ Kiện lập tức xuất hiện một nụ cười vui sướng, nếu không phải tính cách của đối phương rất là táo bạo, sợ rằng đã đè nàng xuống giường rồi.
Đôi mi thanh tú của Tô Tình Nhi khẽ nhíu lại, kết hôn? Mình sẽ kết hôn với hắn?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Lâm Bắc Phàm đã đi đến bên ngoài quán cafe, nhìn vào bên trong từ ngoài cửa sổ, chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của người đàn ông này, liền vô sỉ thấp giọng nói: "Trời nóng bỏ mẹ ra, mà tự nhiên lại mặc âu phục, vừa nhìn là biết giống ** đực rồi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt như vậy, khẳng định là miệt mài quá độ, vóc người cao như thế, khẳng định là ăn nhiều thuốc kích thích, cái này sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, hai tay lại trắng như vậy, khẳng định là có dùng qua mỹ phẩm bảo vệ rồi, đàn ông như vậy khẳng định rất ẻo lả, và còn có chút biến thái, còn mang cà vạt? Khẳng định là thích khoác lác, đàn ông như vậy sao mà Tình Nhi thích được nhĩ? Đây là coi thường Tình Nhi, xỉ nhục Tình Nhi, tao muốn cho hắn biết sự lợi hại của tao, để cho Tình Nhi nhìn thấy bộ mặt thật của hắn!"
"Khụ khụ..." Tiểu Kim nghe xong thiếu chút nữa đã ngất đi.
Người ta ăn mặc thế nào thì cũng mặc kệ người ta, anh cũng đừng hãm hại người ta như vậy chứ?
Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ Tiểu Kim trong túi quần, xấu xa truyền âm: "Kế tiếp nên làm thế nào, không cần tao phải dạy chứ, dù sao thì nhiệm vụ của mày cũng chỉ cần làm cho tên này bộc lộ sự thối nát của mình, làm cho Tình Nhi không còn bất kỳ hứng thú gì với hắn, tốt nhất là Tình Nhi tức giận hắn, coi thường hắn, ghét hắn, nếu như làm tốt, tao sẽ thưởng cho mày ba kết bia, một chai rượu đỏ!"
"A, lão đại, anh nói thật chứ?"
Tiểu Kim chảy nước miếng ròng ròng.
"Lão đại của mày là một thằng đàn ông, nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời, đã lừa mày bao giờ chưa?"
Lâm Bắc Phàm trực tiếp trừng mắt nhìn Tiểu Kim, rất là khó chịu vì đối phương không tin tưởng mình, hận không thể đem Tiểu Kim ra làm bánh bao nhân thịt.
Tiểu Kim không nhịn được cười gian trá nói: "Lão đại, anh cứ yên tâm, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao, cho dù là siêu nhân bước ra, tôi cũng có thể đối phó với hắn dễ dàng, chờ xem đi!"
Cả người nó toát ra một kim quang nhàn nhạt, tựa hồ như cảm ứng cái gì đó, lập tức nói: "Lão đại, xem ra không cần tôi phải hãm hại!"
"A? Là sao?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
"Bởi vì hắn tự chui đầu vào rọ rồi, tôi chỉ cần thêm một chút vào mà thôi, xem ra anh nói có đạo lý, thằng này không phải thứ tốt gì, cho nên vận khí của hắn cũng thế, ha ha..." Tiểu Kim cười gian tà nói.
"Mày có ý gì? Nói rõ cho tao nghe coi!" Lâm Bắc Phàm nổi giận nói.
Nhưng mà Tiểu Kim không nói gì, trực tiếp phóng một tia kim quang ra, bay thẳng đến túi quần của thằng này, lại nghe một tiếng lạch cạnh, túi quần của đối phương đột nhiên bị rách một lổ lớn, và đồ bên trong bị rớt ra.
"Cái này... cái này, không có gì đâu" Sắc mặt Vĩ Kiện khẽ biến, vội vàng cúi xuống lượm đồ, ngượng ngùng cười, cho món đồ ấy vào trong túi, trong lòng âm thầm chửi bớt vài câu, cái quần vừa mới mua, tại sao lại đột nhiên rách một lổ?
Quả thật là gây chuyện, một lát nữa nên tìm cái tiệm bán đồ kia tính sổ.
Nhưng mà, Tô Tình Nhi đã kịp nhìn ra thứ kia, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, giống như một trái táo chín.
Là một y tá, cho nên nàng không xa lạ với thứ kia.