Lãng Tích Hương Đô

Chương 242: Tranh vợ



Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi có nằm mơ cũng không ngờ tới đối phương vừa xảy ra chuyện như vậy,bây giờ vẫn còn mặt mũi tới đây, biểu hiện trên mặt đều vô cùng cổ quái, đứng ở đó, không biết có nên cho đối phương vào hay không?

Phía sau Vĩ Kiện còn có một người trung niên hơn năm mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, trên người còn có khí thế khó tả. Sau khi ông thấy cảnh này, lông mi thô đen hơi nhíu lại, bỗng cười vang nói: "Anh Tô, lẽ nào anh không hoan nghênh tôi sao?"

Tô Kiến Nam đang cùng bốn ông lão tranh luận không ngừng, nghe thấy giọng nói, vẻ giận dữ trên mặt lập tức đọng lại, tiếp đó đổi thành vẻ khác thường, vội vàng cười cởi mở: "Thì ra là anh Phùng, ngọn gió nào đưa anh tới đây thế?"

Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi bất đắc dĩ, vội vàng mở cửa ra, cho Vĩ Kiện và người đàn ông trung niên đó đi vào. Sau khi Tô Kiến Nam và bốn ông lão thấy hai người bọn họ, đều cười chào: "Ông Phùng, sao hôm nay có thời gian dẫn con trai tới đây thế? Ấy, con trai ông không phải đi Mỹ rồi sao? Về lúc nào thế?"

Lâm Bắc Phàm nghe xưng hô của họ, lúc này mới hiểu người đàn ông trung niên đó chính là cha của Phùng Vĩ Kiện, hơn nữa từ biểu hiện của hai người họ có thể thấy, hình như bọn họ tới không có ý tốt, chắc là vì chuyện của Phùng Vĩ Kiện, chỉ là không biết bọn họ xử lý chuyện nhân viên phục vụ nữ đó thế nào?

Trên mặt ông Phùng hiện lên nụ cười hiền lành: "Còn không phải là hôm nay Vĩ Kiện mới từ Mỹ về, tôi liền tới Tô gia sao? Không ngờ mấy vị cũng ở đây, xem ra hôm nay đúng là ngày tốt".

Tô Kiến Nam sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng đối phương? Ông cố ý cười nói: "Đâu có ngày tốt đẹp gì? Chỉ là hôm nay lần đầu tiên con rể tôi tới chơi, nên gọi vài người bạn cũ tới uống rượu, góp vui, vốn muốn gọi ông tới, chỉ sợ ông nhiều việc, mới không quấy rầy ông thôi".

"ồ, con rể ông? Thật không biết, không biết là thiếu niên phương nào, lại có phúc như vậy,có thể lấy được lệnh thiên kim, tôi phải nhìn kỹ mới được".

Ông Phùng cố ý ngạc nhiên kêu lên.

Ấn tượng của Lâm Bắc Phàm với ông Phùng này đột nhiên giảm xuống vài phần.

Ông ta…quả nhiên là cha nào con nấy, nhìn vẻ mặt bọc mủ của Vĩ Kiện, là biết cha hắn không phải người tốt gì, mình rõ ràng đứng ở đây, còn ở đó biết rõ còn cố ý hỏi ai là con rể Tô gia, lẽ nào bốn ông lão đó giống chồng của Tô Tình Nhi sao? Đây rõ ràng là bất mãn với mình.

Sắc mặt Tô Tình Nhi cũng có chút khó coi, đối phương nhằm vào Lâm Bắc Phàm, rõ ràng cũng là không nể mặt mình, không nể mặt Tô gia. Nếu không phải trưởng bối của mình đều đang ở đây, mình chắc chắn sẽ lăng nhục Vĩ Kiện một hồi, cho hắn biết sự lợi hại của mình. Cô nghĩ tới đó, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Vệ Kiện theo phía sau.

Khóe miệng Tô Kiến Nam hơi nhếch nụ cười không dễ nhìn thấy, sau đó chỉ Lâm Bắc Phàm, cười sảng khoái nói: "Ông Phùng quá khách sáo rồi, đứa bé này chính là con rể tôi, bề ngoài coi như cũng tạm được, con người giữ khuôn phép, cái chính là hai đứa nó tâm đầu ý hợp, nói thế nào cũng muốn bên nhau, tôi ấy à, cũng chấp nhận rồi, dù sao, chuyện của bọn nhỏ, để tự chúng giải quyết là được rồi, người lớn chúng ta, cũng không tiện nói gì".

Từ khi còn hai mươi tuổi ông đã bắt đầu mở bệnh viện rồi, có thể nói là người từng trải, con người cũng trở nên rất là khéo đưa đẩy, đều đẩy hết trách nhiệm ra, nói là chuyện này không liên quan tới mình, hoàn toàn là ý chủ quan của họ, tránh đối phương tí nữa lại gây phiền phức cho mình.

Lúc này ông Phùng mới đưa mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, quan sát từ trên xuống dưới mười mấy lần, cuối cùng mới gật đầu nói: "Con người, rất hoạt bát, bề ngoài cũng không tệ, mạnh hơn nhiều so với đứa con trai không biết tranh giành của tôi".

Ông nói xong câu này, mấy người trong phòng khách đều ngẩn ra.

Bọn họ ai cũng thành tinh cả, đâu thể không biết ông Phùng lần này tới có ý gì. Câu nói đó của Tô Kiến Nam chính là muốn để họ ngậm miệng, dù sao bớt một chuyện vẫn hơn thêm một chuyện, cũng không muốn làm lớn chuyện, ai biết đối phương ngược lại rất khen ngợi Lâm Bắc Phàm. Điều này khiến họ đều đều là hòa thượng trượng nhị, không rõ đang nghĩ gì.

Lẽ nào đầu ông Phùng này bị lừa đá mất rồi? Nói chuyện vòng vo.

Chính lúc họ nghĩ tới đây, lại thấy ông Phùng tiếp tục nói: "Nhưng không biết bây giờ chàng trai này làm việc gì, nếu quá kém, e là không xứng với lệnh thiên kim".

Mấy người Tô Kiến Nam lúc này mới hiểu ý trong lời nói của ông, thì ra đối phương là vừa đấm vừa xoa, thủ đoạn đúng là độc ác. Nhưng Tô Kiến Nam đâu bị làm khó bởi câu nói của đối phương.

Ông cười nhạt nói: "Cậu ấy làm việc gì thì có liên quan gì chứ? Chủ yếu là tình cảm của hai đứa, chỉ cần tình cảm tốt là được rồi, nhớ năm đó tôi kết hôn, không phải vẫn là một chàng trai nghèo sao? Trong túi không có mấy đồng, còn không phải u mê cưới mẹ nó sao? Nào nào, ông Phùng, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, có gì từ từ nói, không ngờ hôm nay lần đầu con rể tôi tới chơi, lại nhiều người tới nhưu vậy, cũng coi như nể mặt tôi.Tối nay tôi nhất định phải lấy bình rượu ngon ủ hai mươi năm ra, chúng ta uống vui vẻ vài ly mới được".

Ông vội vàng để ông Phùng và Phùng Vĩ Kiện ngồi xuống.

Phùng Vĩ Kiện mang theo hai gói quà to tới, xấu hổ giận một nỗi không có khe hở nào chui vào. Trước đây còn tưởng mình có thể có cơ hội cưới Tô Tình Nhi, ai biết được để Lâm Bắc Phàm nhanh chân đi trước, đợi tới lúc Tô Kiến Nam khẳng định, trong lòng hắn lại thêm vài phần oán hận Lâm Bắc Phàm. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái. Vẻ mặt mỉm cười nói với Tô Kiến Nam: "Bác trai, đây là chút quà cháu biếu bác và bác gái, mong bác vui lòng nhận cho".

Tô Kiến Nam rất dứt khoát nhận lấy, cười gật đầu nói: "Không ngờ Vĩ Kiện mấy năm không gặp, càng ngày càng nam tính, nếu không phải Tình Nhi đã có bạn trai, bác nhất định sẽ suy nghĩ tới cháu".

Câu nói này của ông càng âm hiểm, rõ ràng mình đã thừa nhận Lâm Bắc Phàm là con rể mình, còn ở đây ép buộc đối phương, nhìn thế nào cũng có chút cảm giác thâm độc.

Sắc mặt Phùng Vĩ Kiện hơi thay đổi, thấp giọng nói: "Bác trai, thật ra hôm nay cháu tới mục đích chính là.." Câu nói này của hắn còn chưa nói xong, ông Phùng đã chen lời nói: "Ông Tô, không biết hiện giờ con rể ông làm việc gì, có thể giới thiệu cho chúng tôi được không? Nói không chừng sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Tô Kiến Nam tiếp đó nghiêng đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm, muốn nghe câu trả lời của đối phương. Lâm Bắc PHàm cười nhạt, không kiêu ngạo không nóng vội nói: "Ồ, vị này chắc là bác Phùng?Bây giờ cháu là bảo vệ".

"Bảo vệ".

Trong phòng khách lập tức vài tiếng thốt lên.

Năm người Tô Kiến Nam không phải xem thường nghề bảo vệ, chỉ là vữa nãy học hỏi bản lĩnh thật sự của đối phương, không ngờ đối phương chỉ là một bảo vệ, lẽ nào bảo vệ bây giờ đều phong cách như vậy?

Phùng Vĩ Kiện tròn miệng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Bảo vệ?"

"Sao thế, một bảo vệ, một y tá, lẽ nào không tốt sao?"

Lâm Bắc Phàm cười nói đùa.

Tô Tình Nhi mặt đỏ ửng, hung ác lườm đối phương một cái, nhưng không hề phẫn nộ, ngược lại rất chắc chắn và ủng hộ đáp án tinh diệu của đối phương.

Ông Phùng không nhịn được cười ha ha: "Quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người mới thay người cũ, xem ra chúng ta già rồi, không theo kịp cả suy nghĩ thế này của giới trẻ".

Ông nhận một tách trà nóng từ tay Tô Kiến Nam, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới híp mắt, nghiêng đầu chăm chú nhìn Tô Kiến Nam, cười nói: "Ông Tô, lần này tôi tới, chủ yếu là có một chuyện nhỏ muốn phiền ông, không biết ý ông thế nào?"

Tô Kiến Nam lông mày khẽ nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra, cười nhạt nói: "Ông Phùng bây giờ có thể nói là nhân vật máu mặt ở Nam Thành, đâu cần tới một viện trưởng của bệnh viện cũ nát như tôi giúp đỡ? Nhưng nếu ông Phùng đã mở lời, tôi sao có thể từ chối chứ? Nhưng tôi nói rõ trước, năng lực tôi có hạn, việc tôi có thể giúp, nhất định sẽ giúp, nếu đúng là tôi bất lực, vậy chỉ có thể khiến ông Phùng thất vọng thôi".

Câu trả lời của ông càng lập lờ nước đôi, không nói rõ ra.

Ông Phùng bỗng vỗ đùi một cái, cười ha ha nói: "Ông Tô quá khách sáo rồi, bệnh viện nát? Có thể lập ra bệnh viện tốt như vậy, cũng chỉ có người như anh Tô đây mới có thể làm được, hơn nữa, chuyện tôi muốn anh giúp cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là…" Nói tới đây, ngữ khí có dừng lại một chút, tiện đà nói: "Muốn để chúng ta kết thành thông gia".

Ông vừa nói xong những lời này, mấy người trong phòng khách đều bị chấn động

Bọn họ đều biết mục đích ông Phùng tới lần này, nhưng không ngờ đối phương lại nói rõ ra vậy.

Ông lão tóc hoa râm kia không nhịn được trêu chọc: "Ông Phùng à, ông có phải tới muộn một bước rồi không? Khuê nữ của người ta đã có người yêu rồi, ông đâu thể kết thành thông gia được? Nếu ông muốn Ông Tô bây giờ cố gắng, e là nhất thời cũng khó mà lại sinh ra cô con gái nữa".

Ba ông lão khác cũng đều bắt đầu trêu chọc. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ông Phùng không nói gì cả, nhưa lại nghiêng đầu, hứng thú nhìn Tô Kiến Nam.

Lúc đầu Tô Kiến Nam cũng sững sờ, sau đó lắc đầu cười nói: "Ông Phùng, tôi biết ông có ý tốt, tôi cũng thấy con người Vĩ Kiện rất được, nhưng bây giờ Tình Nhi đã có bạn trai rồi, việc này, tôi cũng không tiện nói, chi bằng thế này, tôi làm người mai mối, giúp Vĩ Kiện tìm một cô gái xinh đẹp là được rồi, tôi cũng quen biết mấy người, đảm bảo khiến Vĩ Kiện hài lòng".

Tô Tình Nhi cũng lắc đầu cười nói: "Bác Phùng, xem ra đúng là khiến bác thất vọng rồi, cháu cũng biết Vĩ Kiện là một người tốt, nhưng trong lòng cháu ngoài Bắc Phàm ra, đã không thể có người đàn ông khác".

Cô nói xong câu này, còn cười hiền dịu nhìn Lâm Bắc Phàm nữa chứ.

Ông Phùng không quan tâm tới những gì họ nói, mà cười nhạt: "Thật ra chuyện này tôi cũng cảm thấy rất dễ, không nhiều trắc trở, nhưng ai khiến tôi tới chậm một bước chứ? Tục ngữ nói không hề sai, người ăn con cua đầu tiên là anh tuấn, người ăn cua thứ hai chính là gấu chó. Nhưng ai bảo Vĩ Kiện mấy năm nay mãi không quên được Tình Nhi chứ? Người làm cha tôi đây sao có thể không thỏa mãn nổi yêu cầu nhỏ bé này của nó chứ? Chi bằng tôi thêm một lợi thế nữa là được rồi"

"Lợi thế?"

Trong phòng khách ai cũng kinh ngạc tới cực điểm.

"Khụ khụ, ngày hai sáu tháng tư".

Ông Phùng đột nhiên nói ra thời gian.

Sắc mặt Tô Kiến Nam đột biến, cơ thể đột nhiên chấn động, suýt nữa ngã trên đất.