Lãng Tích Hương Đô

Chương 250: Xúc động trừng phạt



Long Yên Nguyệt không biết mình chỉ đẩy nhẹ một cái, lại gặp phải phiền phức như vậy chứ? Nàng nhìn Lâm Bắc Phàm đang đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng cũng có chút không đành lòng, bất quá hiện tại cũng không cần phải bận tâm đến chuyện này, vội vàng đóng cửa toilet lại, lúc này mới vội vàng la lên:" Không có việc gì, chị Vi, em mới vừa rồi té ngã, không có việc gì, không có việc gì!"

Nàng cảm giác được bản thân nói ấp a ấp úng, phảng phất như đã trải qua một chuyện kinh tâm động phách vậy, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra với nàng, cho dù là lúc đối mặt với hơn mười tên hung phạm hung ác, nàng cũng không có kinh hoàng như hiện tại.

Liễu Vi vẻ mặt nghi hoặc nói:" Nhưng mà Tiểu Nguyệt, chị mới vừa rồi rõ ràng nghe thấy được là thanh âm của nam nhân, làm sao có thể là em được? Em cũng đừng làm chị sợ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?"

Nàng chạy tới của toilet, khẽ đẩy nhẹ cánh cửa một chút, nhưng phát hiện bên trong đã bị khóa lại, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định đứng ở nơi đó, muốn nghe xem giọng nói của đối phương rốt cuộc là ai.

Long Yên Nguyệt bị dọa cho mặt không còn chút máu, cả người có chút run rẩy, phảng phất như lá cây trong gió vậy, có chút chập chờn. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một chút, rồi lại gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa chỉ dày vài ly này, nàng cảm giác được trống ngực của mình càng đập càng nhanh, phảng phất như muốn bay ra ngoài vậy. Nàng lớn đến từng này, có thể nói là không sợ trời không sợ đất, chuyện gì ở trước mặt nàng cũng có thể dễ dàng hóa giải, nhưng nàng đối với tình bạn với Liễu Vi có thể nói là vô cùng coi trọng, hoặc có thể nói, nàng có thể vì Liễu Vi mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại chuyện xảy ra như vậy, làm cho nàng không biết nên giải quyết như thế nào? Một người nam nhân từ trong hồ đồ xông ra, một người là chị em tốt của mình, chẳng lẽ để cho hai người bọn họ gặp nhau như vậy sao? Nếu vậy thà bản thân chết đi còn tốt hơn.

Lâm Bắc Phàm vất vả lắm mới từ dưới đất đứng dậy, vuốt vuốt địa phương bị té bị thương, lại vừa nhe răng trợn mắt, hận không thể đem tai họa tinh thiếu chút nữa làm mình ngã chết này hành hung một trận, nhưng hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt, dường như không phải là lúc để so đo, cho nên hắn vội vàng hạ giọng nói:" Cô nói với cô ấy, nói cô ấy nghe nhầm rồi!"

"A, đúng!" Long Yên Nguyệt hiện tại hoàn toàn đã không có chủ ý gì, phảng phất như một bức tượng gỗ vậy, đối phương nói cái gì, nàng liền dựa theo lời đối phương nói mà đi làm, vội vàng lớn tiếng nói:" Chị Vi, chị nghe nhầm rồi, em mới vừa tắm rửa xong, kết quả không cẩn thận nên bị té ngã, hiện tại không có việc gì, chị đi nghỉ đi, không cần quan tâm đến em!"

Liễu Vi nghe được Long Yên Nguyệt nói những lời này, vốn yên tâm, nhưng chung quy vẫn cảm giác có chút không thích hợp.

Buổi tối hôm nay thời gian Long Yên Nguyệt tắm dường như dài hơn so với lúc bình thường, lại còn thường xuyên xuất hiện chuyện tình cổ quái, chẳng lẽ nàng đã có bạn trai, đang phát sinh chuyện gì đó bên trong toilet?

Liễu Vi nghĩ tới đây, khóe miệng có chút vểnh lên, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, lúc này mới khẽ gật đầu nói:" Tiểu Nguyệt!"

"A? Cái gì? Chị Vi?"

Nội tâm Long Yên Nguyệt có chút hoảng loạn, Liễu Vi mỉm cười nói:" Nếu như em cùng bạn trai em đang ở bên trong, chị cũng không quấy rầy hai người nữa. Bất quá hy vọng hai người có thể nhỏ giọng một chút, không nên quấy rầy chị, phòng ngủ bên cạnh là dành cho khách liền nhường cho hai người, nếu như một lát nữa Lâm Bắc Phàm trở về, hai người cũng nên thông tri cho hắn một tiếng, đừng làm cho hắn vào nhầm phòng!"

Nói xong nàng liền cười duyên hai tiếng, sau đó xoay người trở lại bên trong phòng ngủ.

Lâm Bắc Phàm cùng Long Yên Nguyệt hai người mồ hôi đầy người, trên trán cũng xuất hiện vài đạo hắc tuyến?

Tựa hồ thanh âm của hai người bọn họ cũng không phải quá lớn?

Bất quá bọn họ cũng không ngờ tới Liễu Vi lại nói chuyện phóng khoáng như vậy, mơ hồ có chút ám chỉ.

Lâm Bắc Phàm nhịn không được không ngừng cười hắc hắc, đè thấp giọng nói:" Bên cạnh là phòng ngủ dành cho khách? Thoạt nhìn dường như hiệu quả cũng không tệ, không bằng chúng ta qua đó xem như thế nào."

Long Yên Nguyệt mắc cở đến đỏ cả mặt, tựa như một đóa hoa nở rộ vậy, hơn nữa còn có vài phần mị lực kiều diễm. Nàng giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên, hung dữ thấp giọng nói:" Anh ít nói hưu nói vượn ở chỗ này đi, anh còn dám nói bậy, tôi liền cho ánh biết sự lợi hại của tôi!"

"Nhưng mà, cô hợi hại bằng tôi sao?"

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu qua, mang vẻ mặt nghi hoặc nói.

"Anh..."

Long Yên Nguyệt nhất thời nói không nên lời.

Bản thân mặc dù là phó cục trưởng cục công an, nhưng bằng vào công phu quyền cước, hiển nhiên không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa nhìn thấy khả năng bắn súng tối đó của đối phương, dường như cũng cao minh hơn bản thân rất nhiều, cho nên bản thân trong bàn tay của hắn, dường như không có bất cứ phần thắng nào, nếu như vậy thì không nên cùng đối phương tranh chấp, mà tự rước nhục vào thân.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng, lúc này mới nhún vai, nhấc chân hướng cánh cửa đi đến, áp lỗ tai lên trên cánh cửa phòng, nghe một chút xem động tĩnh phía bên ngoài, xác định Liễu Vi không có ở bên ngoài, lúc này mới lặng lẽ mở cánh cửa ra, đi ra bên ngoài. "Tiểu Nguyệt, người này chính là bạn trai của em sao? Chẳng lẽ không thể giới thiệu một chút? Chị phải giúp em xem một chút, xem xem tiểu tử này tướng mạo như thế nào, cùng với em một chỗ, có thích hợp hay không."

Từ bên trong phòng ngủ đột nhiên vang lên âm thanh của Liễu Vi, bên trong lời nói còn có một ý cười ranh mãnh, phảng phất như bắt gian tại giường vậy.

Lâm Bắc Phàm bị dọa cho cả người run lên, thiếu chút nữa là té xuống mặt đất, mà cả người Long Yên Nguyệt cũng khẽ run lên một cái, thiếu chút nữa là ngất đi, khoảng cách giữa Lâm Bắc Phàm cùng Liễu Vi chỉ có vài thước mà thôi, nếu như bị đối phương phát hiện, bản thân không phải là bị hù chết sao. Hắn dùng hết khí lực toàn thân, vọt vài bước tới bên cạnh ghế salon trong phòng khách, tóm lấy tiểu Kim đang tìm tiền ở chỗ này, thấp giọng nói:" Nhanh nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt này đi, đừng tìm tiền nữa, cùng lắm thì lát nữa tao cho mày nhiều thêm một ít!"

Tiểu Kim mới vừa rồi chú ý tìm tiền, đâu có để ý đến mọi chuyện phát sinh ở trong phòng? Hiện tại nghe hắn nói như vậy, mới nháy mắt nói:" Phát sinh chuyện gì?"

Lâm Bắc Phàm còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Liễu Vi từ trong phòng ngủ đi ra, hướng phía bên này đi tới.

Tiểu Kim tựa hồ đã hiểu rõ, cả người liền phóng ra một đạo kim quang, liền nhìn thấy toàn bộ đèn điện bên trong phòng lập tức lóe lên vài cái, đột nhiên cả phòng đột nhiên tối om. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Di, tại sao lại mất điện?"

Liễu Vi có chút ngẩn ra, mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Long Yên Nguyệt vốn đang lo lắng chuyện của mình cùng Lâm Bắc Phàm sẽ bị nàng ta phát hiện, hiện tại nhìn thấy đột nhiên cúp điện, tự nhiên là vô cùng vui mừng, vội vàng nói:" Chị Vi, có lẽ là cầu chì bị đứt? Em nghe nói mấy ngày nay đường dây điện có chút không ổn định, có vài hộ gia đình thường xuyên bị đứt cầu chì, chỉ sợ là chúng ta cũng bị như vậy!"

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, dựa vào âm thanh nói chuyện của đối phương, mà đi tới trước mặt Liễu Vi.

Liễu Vi khẽ lắc đầu:" Sớm không mất, muộn không mất, hết lần này tới lần khác lại mất vào đúng lúc này, xem ra ông trời là không muốn cho chị xem bạn trai của em như thế nào, có đúng hay không?"

Hai gò mà của Long Yên Nguyệt đã ửng đỏ lên, vội vàng e thẹn nói:" Chị Vi, chị nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà bạn trai? Không thể nào, mới vừa rồi bên trong toilet chỉ có một mình em thôi!"

"Thật sự chỉ có một người?"

Liễu Vi nghiêng đầu qua một bên, cười tủm tỉm nhìn chằm chú vào Long Yên Nguyệt.

Đây vẫn là lần đầu tiên Long Yên Nguyệt bị trêu chọc như vậy, rất là e thẹn nói:" Chị Vi, chị chỉ thích nói hưu nói vượn, có chị mới thích sớm lập gia đình, em mới không thích, em vẫn còn muốn tiếp tục giữ gìn hòa bình xã hội, bắt những tên trộm cắp phá rối trị an Nam thành chúng ta!"

Nàng nói xong những lời này, tựa hồ còn vì cố ý muốn tỏ ra quyết tâm của bản thân, mà vung đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên, rất là có tư thái.

Lâm Bắc Phàm nghe hai nàng nói chuyện, bị dọa cho động cũng không dám động một chút nào, cả hô hấp cũng dần dần nhẹ nhàng xuống, sợ mỗi một động tĩnh nhỏ cũng khiến cho đối phương chú ý, thật là trời làm bậy còn có thể tha thứ, nhưng tự làm bậy không thể sống.

Liễu Vi mới vừa rồi chỉ nghe thấy được một âm thanh bi thảm rất nhỏ của một người nam nhân, cũng không có nghe thấy âm thanh khác, hơn nữa mới vừa rồi bản thân vẫn nằm trên giường, nếu như nói là nghe lầm, cũng rất có khả năng, hiện tại nghe thấy Long Yên Nguyệt nói ra trịnh trọng như vậy, cũng không có hoài nghi nữa, lúc này mới gật đầu cười nói:" Tiểu Nguyệt, chị biết em là một người cuồng công việc, mỗi ngày đều vị trị an của Nam thanh mà đi sớm về muộn, hận không thể bắt hết tất cả bọn trộm cắp lại, nhưng em cũng đừng quên, tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm người gả đi, một khi nhiều tuổi rồi, không có ai muốn lấy em đâu!"

Long Yên Nguyệt lập tức kéo lấy cánh tay của nàng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, yêu kiều nói:" Chị Vi, em không muốn nghĩ tới mấy cái này, em không thích lập gia đình, em chỉ thích công việc, quên đi, không nói mấy chuyện phiền phức này nữa, chúng ta đi nghỉ thôi, em thật sự là mệt chết đi được, cả người một chút khí lực cũng không còn!"

Nàng sợ một khi có điện, bản thân sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên vội vàng lôi cánh tay của đối phương, hướng về phía phòng ngủ đi tới.

Liễu Vi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cũng rất là bất đắc dĩ lắc đầu. Bản thân mỗi lần cùng với nàng ta nói chuyện này, đối phương đều bày ra bộ dáng không thèm để ý, bản thân lại không thể bắt buộc đối phương làm cái gì được, lần trước Lâm Bắc Phàm vì Liễu Vi các nàng mà đánh chết thị trưởng cùng con trai thị trưởng, nếu như lại xuất hiện nhiễu loạn gì đó nữa, vậy bản thân cũng không thể đặt chân ở Nam thành này được nữa.

Hai nàng rất nhanh trở lại bên trong phòng ngủ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười cùng tiếng nói chuyện, xem ra các nàng đã nằm ở trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Bắc Phàm lúc này mới vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại nhìn thoáng qua quần áo cả người ướt sũng, vẻ mặt bất đắc dĩ, người nào làm cho mình xúc động như vậy? Nếu không, cũng không có chật vật như vậy.

Tiểu Kim nhịn không được nhỏ giọng trêu ghẹo nói:" Lão đại, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Dường như đùa bỡn lầm người?"

Lâm Bắc Phàm hướng về phía nó giơ ngón giữa lên, rất bất đắc dĩ thấp giọng nói:" Đây là tính sai lầm của chiến lược, không phải là tính sai lầm của bản chất, mày tìm được bao nhiêu tiền rồi?"

"Oh? Nhân dân tệ là 365 vạn 3225 khối 6 tiền, về phần vàng bạc trang sức, mặc dù không ít, nhưng tôi không biết mấy thứ này đáng giá bao nhiêu, không bằng anh đưa cho tôi hết đi. Tôi mỗi này chỉ cần mở hai mắt nhìn, vậy là đủ rồi!"

Tiểu Kim nhìn thấy trang sức vàng bạc sáng loáng này, hai mắt cũng đã híp lại thành một cái khe nhỏ, nước miếng chảy như suối, làm ướt cả sàn nhà. Long tham tài, những lời này thật sự không sai, thật không biết chúng nó muốn nhiều tiền như vậy làm gì.

Lâm Bắc Phàm mặc dù cũng biết những trang sức bằng vàng bạc này giá trị rất xa xỉ, bất quá hắn dù sao cũng không phải là nữ nhân, đối với mấy thứ này cũng không hiểu lắm, cho nên chỉ thu hồi tiền lại, lười biếng liếc mắt nhìn nó một cái, nói:" Tiền tao lấy, vàng bạc trang sức cho mày, bất quá mày không thể để cho người khác phát hiện, biết không?"