Lâm Bắc Phàm hiện giờ đang cưỡi trên người của Kiều Duyên, làm một động tác vô cùng mập mờ, không rõ ràng, tựa như là muốn làm một việc giữa đàn ông với đàn ông với người đàn ông ở phía dưới này vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng khó coi.
Bốn người trung niên kia giờ đây mới tỉnh lại trong cơn đau đớn, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mặt mũi biến sắc, vội vàng lao về phía Kiều Duyên, đồng thời hét lên: "Đừng hòng động đến thiếu gia của chúng tao!"
Lâm Bắc Phàm đá nhẹ vào cái ấy của Kiều Duyên một cái làm đối phương kêu gào thảm thiết, rồi khinh thường nói: "Đứng im!"
Bốn người bọn họ lập tức ngoan ngoãn đứng im ở đó, chỉ sợ đối phương lại tiếp tục hành hạ thiếu gia của mình, như thế thì mình có quay về cũng không thoát khỏi tội, rồi cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của Kiều Cẩm Phong mà thôi.
Lâm Bắc Phàm bắt chéo hai chân, không ngừng làm cho Kiều Duyên phát ra những tiếng kêu gào đau đớn, nghĩ đến vết thương ở bờ vai mình, hắn lập tức nổi giận chửi mắng: "Mẹ kiếp, chúng mày cũng thật độc ác, dám giương súng lên bắn ông mày, hôm nay mà ông mày không xé xác mày ra thì ông mày không phải là họ Lâm!"
Kiều Duyên làm sao chịu được bị hành hạ như vậy chứ? Hai cánh tay của hắn quờ quạng lung tung, muốn hất tung Lâm Bắc Phàm từ trên người mình xuống, nhưng với sức lực nhỏ nhoi của hắn thì làm sao có thể đối phó với đối phương được cơ chứ? Cuối cùng hắn tức đến mặt đỏ tía tai, hai tay đập mạnh từng hồi xuống đất, răng nghiến chặt lại, uy hiếp đối phương: "Mày...mày đợi đấy, tao sẽ nói cho cha tao biết, để ông ấy giết chết mày. Tao muốn giết chết mày!"
Lâm Bắc Phàm đưa tay về phía Bạch Nhạc Huyên ngoắc ngoắc mấy cái, ý bảo cô đến trước mặt mình, đỡ bị bốn tên kia lấy cô ra làm vật uy hiếp. Lúc này hắn mới "vỗ nhẹ" vào hai má của Kiều Duyên, nheo nheo mắt cười nói: "Bây giờ mày có thể thông báo cho cha mày được à? Cho dù bây giờ mày có thông báo cho ông ấy biết, thì liệu ông ấy có đến ngay được đây trong vòng một phút không? Nói cách khác, cho dù cha mày có thể đến được đây, thì liệu ông ấy có cứu mày ra khỏi tay tao được không?"
"Mày...mày nói thế là có ý gì?"
Kiều Duyên há hốc mồm kinh ngạc, nhìn không khác gì tên ngốc trước những lời nói vừa rồi của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhặt lấy khẩu súng lục mà hắn vừa mới vứt sang một bên lên, gõ nhẹ vào trán của Kiều Duyên rồi tủm tỉm cười nói: "Cũng chẳng có gì, tao chỉ muốn nói cho mày biết, bây giờ mày vẫn nằm trong tay tao, nếu tao không muốn mày sống, thì đừng nói là cha mày, mà cho dù Thượng Đế có đến đây đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ai có thể cứu được mày đâu, còn những điều vừa rồi mà mày nói ra kia thì quả thực chẳng khác gì những lời nói nhảm cả!"
"Mày...mày dám giết tao?"
Kiều Duyên sợ đến tái mét cả mặt, chỉ cảm giác thấy đũng quần của mình trở nên ươn ướt.
Ngày thường hắn cũng chỉ dám nghịch ngợm những trò thông thường thôi, làm sao nghĩ đến chuyện sẽ có người chết cơ chứ? Lại càng không nói đến chuyện người phải chết lại là mình.
Lâm Bắc Phàm dí nòng súng vào chân lông mày của đối phương, làm ra vẻ oan ức nói: " Cái này thì....tao đúng là không dám, nhưng nếu khẩu súng này bị tẩu hỏa nhập ma thì đây không thể trách tao được, mày cũng biết đấy, con người tao vốn nhát gan, bị người ta dọa một cái thì toàn thân đã run lẩy bẩy ra rồi, nhỡ có xảy ra chuyện gì, thì đó không liên quan gì đến tao đâu!"
Bàn tay phải của hắn không ngừng run rẩy, nhìn không khác gì bị động kinh.
"Mày....mày... đừng... đừng.... cứu tôi với...." Kiều Duyên thấy tay phải của đối phương run lên như vậy thì toàn thân hắn cũng run rẩy không ngừng, mồ hôi toát ra như tắm, muốn phản kháng nhưng lại sợ tay của đối phương nhỡ rung lên một cái, chẳng may giải quyết luôn mình thì sao? Thế nên lại ngoan ngoãn để mặc cho đối phương ngồi trên người, còn mình thì không nhúc nhích lấy một cái.
Lâm Bắc Phàm cau mày lại, khó chịu nói: "Nhưng vừa rồi mày đã uy hiếp tao, đã thế còn muốn cướp người phụ nữ của tao, không những thế còn làm thương tao nữa, cái này thì tính thế nào đây? Nếu mà truyền ra ngoài, không phải người ta sẽ nói là tao dễ bắt nạt hay sao? Như thế thì ngày sau tao còn làm sao đứng vững được trong cái xã hội này nữa chứ?"
"Tôi...tôi bồi thường tiền cho anh, tôi có thể bồi thường cho anh!"
Kiều Duyên thấy sự việc có phần chuyển biến tốt, liền cười làm lành nói.
"Bồi thường tiền? Dường như là hiện giờ tao không thiếu tiền cho lắm thì phải!"
Lâm Bắc Phàm cố làm bộ làm tịch nói.
Không thiếu tiền cho lắm? Thế không phải là vẫn thiếu tiền hay sao?
Kiều Duyên thấy đối phương nắm chặt khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào mình như thế thì vội vàng kêu lên: "Tôi...tôi có thể cho anh ba trăm vạn nhân dân tệ, xin...xin anh tha cho tôi, tôi cam đoan là từ nay về sau sẽ không gặp Nhạc Huyên nữa!"
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn ta lại thầm chửi rủa, không biết chui ở đâu ra cái thằng ất ơ khốn nạn này, dám chĩa thẳng súng vào mình, ngày sau mà tao có cơ hội thì sẽ phanh thây xé xác mày ra, sau đó hiếp cả trăm lần con đàn bà thối tha Bạch Nhạc Huyên này ở ngay trước mặt mày, cho đến khi tao tắc thở mới thôi.
"Ba trăm vạn? Nghe có vẻ hơi ít, thôi thì thế này đi, tao cho mày hai phát đạn lên hai đùi mày, sau đó mày đưa cho tao ba trăm vạn, sự việc này coi như kết thúc ở đây, mày thấy thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cố ý giơ súng lên trên đùi phải của đối phương.
"Đừng... đừng...vậy...vậy tôi đưa cho anh năm trăm vạn!"
Kiều Duyên cố gắng hết sức lắc đầu nói.
"Ồ, vậy thì tao chỉ cho một phát đạn vào đùi phải mày thôi được rồi!"
Lâm Bắc Phàm lại mở miệng nói.
"Không... đừng...tôi đưa cho anh tám trăm vạn, như thế là được rồi chứ?"
"Vậy thì tao cho một phát vào đũng quần của mày là được rồi chứ nhỉ."
"Không... đừng...Một nghìn vạn, cầu xin anh hãy tha cho tôi, ngày sau tôi không dám nữa!"
Kiều Duyên thiếu chút nữa thì bật khóc.
Đi bao gái không thành, lại còn bị người ta ngồi lên người nữa chứ, đã thế còn phải vung tiền như rác, điều này quả thực còn khó chịu hơn là giết chết hắn ta, nhưng làm gì còn cách nào khác chứ? Ai bảo người ta lại trâu bò đến thế, còn thủ hạ của mình lại chỉ là mấy tên vô dụng mà thôi?
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới làm bộ vuốt vuốt cằm, rồi đưa ánh mắt hướng về phía Bạch Nhạc Huyên nói: "Nhạc Huyên, mặc dù một nghìn vạn này có ít một chút, nhưng thôi chúng ta cũng nhận tạm vậy, ai bảo tâm địa của anh quá là lương thiện chứ, lần trước có người bắt nạt anh, sau đó muốn dùng ba tỉ để mua chuộc anh, nhưng đều không được anh chấp nhận, đã thế còn bị anh bắn cho nát đầu!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Khóe miệng của Bạch Nhạc Huyên khẽ rung lên, thiếu chút nữa thì té ngửa ra mặt đất.
Người này vô liêm sỉ quá. Khoác lác thì cũng nên có bản thảo trước chứ, thế nào gọi là nát đầu? Sao mình lại không biết nhỉ?
Cô không hề biết thân phận của Lâm Bắc Phàm, chỉ biết hắn là người Nam Thành, đã thế còn tưởng rằng đối phương đúng là một viên bảo vệ quèn nữa chứ.
Kiều Duyên hơi run lên vài cái, một nghìn vạn mà còn ít à? Tựa hồ chỗ tiền này đủ để mình mua được mấy chiếc xe thể thao hàng hiệu rồi. Vậy mà đối phương còn có thể thốt ra được những lời mà không biết ngượng mồm như vậy. Nếu không phải mình không có đủ năng lực, thì chắc chắn đã bổ nát đầu của hắn ra rồi, xem xem trong đầu của hắn chứa những cái gì.
Lâm Bắc Phàm thì lại kêu lên: "Thôi được rồi, được rồi, ai bảo tao có tấm lòng tốt như vậy chứ? Lần này coi như tao đại từ đại bi đi, tha cho mày đấy, mau mau ghi biên lai mượn tiền cho tao, đỡ phải đến lúc mày chạy trốn thì sao?"
Kiều Duyên tỏ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo người của mình đem đến một tờ giấy và một cái bút, sau đó viết một tờ biên lai mượn tiền, cuối cùng định in vân tay thì phát hiện ra không còn mực đóng dấu, liền hướng về phía người của mình kêu lên: "Mau đi tìm cái hộp mực đóng dấu đến đây!"
"Cần gì phải phiền phức thế làm gì, thế này không phải tốt hơn sao?"
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì hắn rút ra một con dao gọt trái cây, sau đó tóm lấy tay của Kiều Duyên lên, vạch một đường trên ngón cái của hắn ta, máu tươi trào ra không ngớt.
"Á....!"
Kiều Duyên đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mau lên đi, không lát nữa máu nó khô lại rồi thì lại phải cho thêm nhát dao nữa!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách vô sỉ.
"Tôi...tôi..."
Kiều Duyên tức muốn hộc máu mồm, nhưng giờ đây đứng dưới mái hiên nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được, đành phải há miệng mắc quai, hắn vội vàng giơ ngón tay cái còn rớm máu của mình ra ấn nhẹ lên giấy một cái, lúc này coi như sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Lâm Bắc Phàm cầm tờ biên lai lên ngắm nghía, sau khi xác định không có gì sai sót, thì mới vui vẻ đứng dậy, đá Kiều Duyên qua một bên rồi lắc đầu nói: "Con người tao lương thiện thế đấy, một việc to lớn như vậy mà được giải quyết bằng một nghìn vạn, đúng là có chút hơi hớ nhỉ!"
Khó khăn lắm Kiều Duyên mới đứng lên được nhờ sự nâng đỡ của bốn thủ hạ, sau khi nghe được lời này thì suýt nữa lại ngã nhào xuống đất.
Một nghìn vạn đấy!
Nếu có thể thì chắc chắn là hắn ta muốn cướp lại tờ biên lai vay tiền, nhưng chỉ dựa vào mấy người thế này thì làm sao mà cướp được chứ? Huống hồ hiện giờ đối phương còn cầm trên tay khẩu súng lục của mình nữa. Giờ đây ngoài nhẫn nhục chịu đựng ra thì hắn không còn bất kỳ cách nào khác nữa.
Đại trượng phu biết nhẫn nhịn nỗi nhục nhất thời thì mới làm được việc lớn.
"Mẹ kiếp, lão đại, ở đây có chuyện gì xảy ra vậy? Sao đến một người khách cũng không có thế?
Đúng vào lúc này, tên mập Trương Minh Thắng ôm một cô bé khoảng chừng mười mấy tuổi bước vào trong này, khi nhìn thấy không khí ở đại sảnh có phần không ổn lắm liền vội vàng tiến về phía trước hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc lư khẩu súng lục trong tay, khẽ cười nói: "Không có gì, chỉ là có một tên vô dụng muốn cướp người đẹp của anh, thế là anh đây đã lấy được một nghìn vạn của nó, sau đó mọi việc đã được giải quyết một cách viên mãn nhất!"
"Cái gì? Một nghìn vạn?"
Trương Minh Thắng trợn tròn mắt, liên tục kêu lên.
"Có chuyện gì à?"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy thích thú hỏi.
"Mẹ kiếp, lão đại, anh lương thiện quá thì phải? Người đẹp của anh là Bạch Nhạc Huyên đấy, một nữ minh tinh nổi đình nổi đám như vậy, làm sao có thể để cho bọn chúng thích đùa giỡn là có thể đùa giỡn được chứ? Ít nhất cũng phải đòi nó mười tỉ là ít, cảm giác bị cắm sừng không hay chút nào, đàn ông con trai chúng ta không thể làm những việc như thế này được!"
Trương Minh Thắng ngạc nhiên kêu lên, như thể gã vừa mới bị người ta hãm hiếp không bằng.
Cô gái mà gã đang ôm trong tay ăn mặc chải chuốt đều rất thời thượng và mát mẻ, thoạt nhìn thôi là biết không phải những cô gái ngoan ngoãn gì cả. Sau khi nghe xong những lời đối thoại giữa hai người bọn họ thì cô ả bất giác liếc nhìn Bạch Nhạc Huyên một cái, đôi mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên như sao, không biết là đang suy tính gì nữa, rồi càng nhìn tên mập ôm mình thì lại càng thuận mắt, như thể lập tức muốn cùng gã đi vào phòng làm những việc mà nam nữ vẫn thường thích làm vậy.
Bạch Nhạc Huyên thì tức muốn hộc máu mồm.
Tên mập này là ai không biết? Sao có thể nói những câu làm tổn hại đến người khác như vậy chứ? Như thể mình và Lâm Bắc Phàm đã có quan hệ với nhau rồi không bằng ấy, còn mình thì chẳng khác gì đã giấu hắn để đi lằng nhằng với người khác vậy. Cô nghe xong mà muốn xông thẳng lên phía trước cho gã ta vài cái đập vào đầu.
Một mảng tối đen như mực bao trùm trước mặt Kiều Duyên, làm cho hắn ta suýt nữa thì té lăn ra đất.
Hai người này rốt cuộc là ai? Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy được? Nói như là nhà mình mở ngân hàng không bằng, để mặc cho bọn chúng muốn lấy bao nhiêu tiền thì lấy à?
Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài, rồi lại làm hàng nói: "Chúng ta đều là người tốt, làm sao có thể đi làm những việc đó được chứ? Hơn nữa, anh ta vẫn chưa động được vào người đẹp của anh mày, vì vậy mà không nên tính toán chi li quá, phải để cho người ta có con đường sống chứ!"
Hắn cất luôn khẩu súng lục của Kiều Duyên vào trong người mình một cách dứt khoát, căn bản là không có ý trả lại cho đối phương.
Trương Minh Thắng vội phụ họa theo: "Mẹ kiếp, lão đại, anh đúng là một người tốt, ngày sau em nhất định phải học tập thêm ở anh mới được, trở thành những người có ích cho đất nước chúng ta, quyết không làm những việc phạm pháp, phá hoại kỷ luật kỷ cương!"
Những người còn lại ở đại sảnh nghe xong thì chỉ biết ngẩn người ra đó.
Người tốt ư? Bọn họ cũng được coi là người tốt sao?
"Không được động đậy, không được động đậy, đứng im!"
Đúng vào lúc này, có sáu, bảy viên cảnh sát từ bên ngoài xông vào, tay cầm súng bay vây bọn họ lại.