Chu Tĩnh Hàm căm giận đứng từ xa trừng mắt nhìn tay đàn ông chủ trì, thấp giọng nói: "Lâm đại ca, chính là người kia nói vé số của em là giả, còn nói những cái gì đó rất khó nghe nữa cơ. Anh, anh nhất định phải báo thù cho em đấy!"
Lâm Bắc Phàm nheo mắt, nhìn về phía người đàn ông chủ trì vài lần, khóe miệng hơi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng: "Xem ra bọn họ không muốn để cho em vác cái giải nhất này đi rồi, kết quả của việc em liên tục đạt được vận khí, mới vừa mới bắt đầu vài ngày, đã muốn mang cái xe ô tô trị giá hai mươi vạn đi rồi. Làm sao mà họ để cho em làm như vậy được chứ?"
Chu Tĩnh Hàm vừa nghe hắn nói như thế, tỉ mỉ nghĩ lại một chút, quả thế thật, nhưng nghĩ đến mình vất vả lắm mới ngẫu nhiên lấy được vé số giải nhất, lại bị họ vũ nhục như thế, trong lòng thực có chút khó chịu. Cô thấp giọng nói: "Này, này chẳng phải là tiện nghi cho họ sao?"
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của đối phương, cười âm hiểm: "Tiện nghi cho họ ư? Lát nữa anh sẽ chiếm hết tiện nghi của họ, để cho họ biết cái gì là cao thủ chân chính, để cho bọn chúng hối hận vì đã làm ra chuyện đó!"
Đến lúc này Chu Tĩnh Hàm cũng chưa biết đối phương định làm cái gì, nhưng mơ hồ cảm thấy đối phương nhất định sẽ tiến hành trả thù công ty xổ số này một chút, trong lòng có phần vui mừng, lại có phần lo lắng, chỉ lo đối phương vì mình mà gặp phải những chuyện không hay, như thế, bản thân mình sẽ cảm thấy áy náy.
Không biết tự lúc nào, ở trong đám người đang quan khán giải thưởng xuất hiện một đám thanh thiếu niên nhiều nhất chỉ chừng hai mươi tuổi, người nào người nấy đều lòe loẹt, tóc trên đầu nhuộm đủ mọi màu sắc, thật giống như mấy con vẹt, hơn nữa quần áo còn cổ quái kỳ dì, giống như quần áo mấy kẻ hành khất, quần cộc thùng thình, thoạt nhìn đã thấy không có chỗ nào tốt. Những người ở xung quanh sau khi nhìn thấy bọn họ, đều nhịn không được mà nhíu nhíu mày, tránh xa bọn họ, tựa như trên người đám thanh thiếu niên đó có nấm mốc đang sinh sôi. Còn đám thanh thiếu niên đó lại khua tay múa chân, nhìn đám nhân công ở bục trước mặt như đang xem kịch vui.
Lâm Bắc Phàm quét mắt liếc nhìn đám người này, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Trương Minh Thắng, người này tức thì hoa tay múa chân, lộ ra nụ cười cổ quái, liên tục gật đầu, đưa hai ngón tay thành hình chữ V về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lúc này mới vội ho một tiếng, cất tiếng sang sảng nói: "Tôi đến rút vé số, để xem vận khí của tôi thế nào!"
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Chu Tĩnh Hàm, đi thẳng về phía bục sổ xố.
Ở xung quanh, có rất nhiều người rật mình, tiếp theo, khi ánh mắt rơi trên người hắn, đều nhịn không được mà nở nụ cười.
Không phải chỉ là lấy vé số sao, việc gì phải lớn tiếng như thế.
Người chủ trì tóc dài sau khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm vui mừng, lại thêm một thằng ngu ngốc lên đây. Có điều là ngu ngốc như thế, mới chính là thứ mình thích nhất, nếu bọn họ không mua vé số, thì mình làm gì có tiền? Nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên người Chu Tĩnh Hàm, sắc mặt hắn liền trở nên cực xấu, hàm răng nghiến chặt, không biết phải nói gì mới tốt.
Đối phương vừa mới cầm vé số thắng giải nhất, muốn lĩnh thưởng cái xe ô tô kia, mình sao có thể để cho cô ta làm được như vậy! Cho nên tìm một ít cớ vớ vẩn, đuổi đối phương đi, ai biết cô ta lại tìm đến một thằng mặt trắng, xem ra hai người này tới đây làm loạn rồi. Hắn liền liếc nhìn mấy nhân viên phụ trách ở bên cạnh bục vé số.
Mấy nhân viên phụ trách này nói trắng ra, chính là mấy công nhân mới vừa thu trong đợt thông báo tuyển dụng mới đây, hơn phân nửa là đám côn đồ lưu manh trong xã hội, mục đích rất đơn giản, chính là ngăn cản những người có ý định quấy rối bọn họ, khi cần thiết, còn phải dùng đến chút thủ đoạn bạo lực. Mấy người này khẽ gật đầu, sau đó sắn ống tay áo, bước về phía Chu Tĩnh Hàm và Lâm Bắc Phàm, trong miệng kêu lên những lời thô tục: "Sao lại là cô? Vừa nãy chẳng phải cô định lừa lấy giải nhất của chúng tôi sao? Chẳng lẽ bây giờ lại muốn tới lừa gạt tiếp hả? Mau cút ngay!"
Đối với loại tình huống này, họ đã tập thành thói quen, cho nên muốn dùng đến vũ lực để giải quyết vấn đề.
Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày, thảo nào Chu Tĩnh Hàm bị mấy kẻ này chơi đùa, nhìn trang phục và điệu bộ của mấy người này, chính là những thằng lưu manh, còn cô nàng chỉ là một thiếu nữ, không bị bọn họ trêu chọc mới là lạ. Hắn khẽ đảo mắt, phỏng chừng muốn kêu la: "Các anh, các anh muốn làm gì đó? Chẳng lẽ nghĩ chúng tôi rút mất vé số hạng nhất hay sao? Hóa ra các người thầm nghĩ cách kiếm tiền, không muốn trả tiền à, nếu nói như vậy, chúng tôi còn rút vé cái rắm gì nữa?"
Hắn nói xong những lời này, mấy thanh niên trong đám người liền nhao nhao phụ họa: "Trung tâm sổ xố chó má gì vậy? Chẳng phải là lừa mất tiền trong túi chúng ta hay sao? Tất cả mọi người cẩn thận, đừng rút vé nữa, kẻo bị chúng nó lừa đấy!"
"Chúng ta đều muốn thử thời vận thôi mà, nhưng bọn nó lại không cho chúng ta trúng thưởng, thế thì chúng ta còn rút cái rắm à? Mọi người nghĩ nên làm thế nào thì làm thế ấy đi."
"Mọi người đừng mắc lừa bọn chúng, mau tản đi thôi!..."
Đám thanh niên có đến bốn mươi người, hơn nữa phân tán trong đám người xem. Một đám người như thế cùng lúc kêu la, đích xác là đạt được hiệu quả kích động nhân tâm, những quần chúng khác đang vây xem đều gật đầu hưởng ứng.
Rút vé vốn dĩ chính là thử vận may, nếu mất tiền vô ích, sợ rằng sẽ không ai nguyện ý, dù sao ở đây cũng không phải là những người có nhiều tiền ném tiền đi, tổ chức cứ như là làm từ thiện không bằng.
Một đám người đều nhìn lên bục rút thăm, nghĩ rằng bọn kia lừa tiền trong túi mình, đều phẫn nộ quơ nắm đấm lên, xoay người, đều định rời khỏi cái nơi lừa gạt này.
"Các vị, các vị, đừng, đừng…" Người chủ trì tóc dài kia chết khiếp, trán toát mồ hôi lạnh, nếu những người rời đi, sẽ loan truyền tin tức ở đây, thì hoạt động rút thăm trúng thưởng còn tiếp tục thế nào được nữa? Sợ rằng cấp trên sẽ giết chết mình mất. Hắn vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Mọi người hiểu lầm rồi, mọi người hiểu lầm rồi, để công ty xổ số chúng ta có thể hoạt động, làm gì có chuyện sợ mọi người trúng thưởng? Chẳng qua chúng ta vì phòng ngừa có người lừa gạt… lừa lấy phần thưởng của chúng ta nên mới làm như vậy mà thôi!"
"Vậy anh có thể đảm bảo sự công bằng hay không đây?"
Trương Minh Thắng lớn tiếng la lên.
"Cái này đương nhiên, cái này đương nhiên rồi, mục đích hoạt động của chúng ta chính là công bình công chính!"
Người chủ trì tóc dài liên tục kêu lên.
"Để chứng minh anh không lừa dối chúng tôi, để anh bạn này đọc to vé số trước mặt mọi người đi, mọi người thấy thế nào?"
Một tên côn đồ trong đó cũng lớn tiếng ồn ào.
"Đúng vậy, công khai vé số đi, để mọi người nhìn xem có trúng thưởng hay không, như vậy tốt cả cho mọi người, để xem có công bình công chính không lừa gạt hay không…!"
Những người khác đều lớn tiếng kêu la, dẫn tới việc những quần chúng vây xem cũng đều phụ họa theo, liên tục gật đầu cho rằng chủ ý này không tệ.
Người chủ trì tóc dài kia khẽ cau mày, ngày hôm nay sao lại gặp phải nhiều người chó chết thế nhỉ? Tựa hồ đều đến đây có mục đích cả, nhưng bọn họ thực sự xác định người thanh niên trước mặt này có thể trúng thưởng hay sao? Trong lòng hắn bắt đầu sinh ra chút nghi ngờ, dù sao tỉ lệ trúng thưởng của vé số này thực rất thấp, thấp đến thái quá, hơn nữa giải thưởng lớn chỉ xuất hiện về sau, đây đơn giản là vì muốn thu hút lực chú ý của mọi người, làm cho tất cả mọi người vì muốn tranh đoạt vé số hạng nhất kia mà mua vé số. Về phần Chu Tĩnh Hàm, chẳng qua chỉ là mèo mù gặp chuột chết.
Lâm Bắc Phàm nhìn ánh mắt do dự của đối phương, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Sao? Các người không dám à? Là sợ tôi lấy mất giải thưởng lớn, hay là sợ chúng ta phát hiện ra độc thủ ở phía sau của các người đấy?"
Người chủ trì tóc dài nhất thời biến đổi sắc mặt, cắn răng, hung hăng gật đầu nói: "Nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, tránh cho các anh nói công ty sổ xố chúng ta lừa gạt…!"
Trong đầu hắn cũng đã có tính toán, còn về phần vé số trúng giải nhất, đều đã bị hắn giấu ở trong một góc bí mật của hộp bốc thăm may mắn, căn bản không một ai có thể phát hiện ra.
Lâm Bắc Phàm vênh váo tự đắc ngẩng đầu, nở nụ cười: "Đã như vậy thì tôi chịu bêu xấu vậy!"
Hắn dắt tay Chu Tĩnh Hàm cùng đi bục rút thăm, móc ra hai đồng, đưa cho người chủ trì tóc dài, lúc này mới công khai tiêu sái đi đến phía trước hộp bốc thăm may mắn, đối mặt với quần chúng ở dưới, mỉm cười: "Nếu như lần này tôi ngẫu nhiên bốc được vé giải nhất, tôi sẽ mời mọi người uống nước!"
"Hay, hay, hay lắm!"
Mọi người cũng bị hắn làm cho sôi nổi, đều kêu la ầm ỹ.
Người chủ trì tóc dài kia không khỏi bĩu môi: "Mày nằm mơ đi, tao không tin mày có thể lấy được vé giải nhất!"
Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện ra một nụ cười quỷ dị, âm thầm truyền âm cho Tiểu Kim đang ở trong túi, nói: "Chú mày thấy bên trong không? Nhìn xem cái vé số hạng nhất kia rốt cuộc ở chỗ nào?"
Tiểu Kim có chút buồn bực hồi đáp: "Lão đại, vé số nơi này nhiều lắm, tôi phải thi triển rất nhiều pháp lực mới được đó."
"Mười két bia, ba mươi con gà nướng!"
Lâm Bắc Phàm rất thẳng thắn nói.
"Khụ khụ, lão đại, kỳ thực việc này không phải quá khó đâu, tôi phát hiện ra rồi, chính là ở trong góc sát đáy cái hộp bốc thăm đó."
Tiểu Kim lập tức thay đổi biểu tình, nước miếng bắt đầu chảy rầm rề.
Lâm Bắc Phàm đảo mắt khinh thường, đối với sự vô sỉ của đối phương đã tập thành thói quen, dưới sự điều khiển của Tiểu Kim, hắn dễ dàng rút được vé số đó ra, không buồn để ý đưa cho người chủ trì, cười nói: "Anh cứ đọc to lên cho tôi là được!"
"Tôi giúp anh công bố ư?"
Vẻ mặt của người chủ trì tóc dài vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm.
"Đúng vậy, anh giúp tôi đọc nó lên, tránh để anh nói tôi lừa dối các người!"
Lâm Bắc Phàm rất thiên lương nói.
Người chủ trì tóc dài nhìn vẻ mặt cực kỳ tự tin của đối phương, trong lòng cũng không nhịn được mà bàng hoàng, lẽ nào đối phương thực sự rất trâu bò sao? Thoáng cái đã bắt được vé giải nhất rồi?Hắn ngẫm phải nghĩ trái, cũng hiểu ra rằng không có khả năng, lập tức hung hăng gật đầu: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, để xem rốt cuộc vận may của anh thế nào!"
Hắn đưa micro trong tay cho người khác, sau đó tiếp nhận vé số Lâm Bắc Phàm đưa cho hắn, nhẹ nhàng đọc lên.
Toàn trường là một mảnh yên ắng, tất cả mọi người đều trợn tròn con mắt, nhìn phản ứng của hắn. Text được lấy tại Truyện FULL
Sắc mặt của người chủ trì tóc dài trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh đã lấm tấm, khóe miệng run khẽ: "Cái này, cái này sao có thể?"
Vé số này chính là vé giải nhất màu hạt dẻ (bởi vì Chu Tĩnh Hàm đã rút được vé hạng nhất lúc trước, cho nên bọn họ lại làm thêm một vé hạng nhất nữa, lấy cái đó để chứng minh rằng vé giải nhất của Chu Tĩnh Hàm là giả!)
Mọi người từ phản ứng của hắn đã tìm được đáp án, cả đám liền kinh hô thật to: "Thực sự là vé giải nhất sao?"
Đám côn đồ mà Trương Minh Thắng dẫn theo đã sớm hò la: "Giải nhất, giải nhất rồi, a, trúng thưởng rồi!"
"Đừng, đừng, cái này, cái này…" Người chủ trì tóc dài liên tục xua tay kêu lên, muốn cãi vài câu, nhưng lại không biết làm sao để cãi lại, tựa hồ là vé số này đã do chính miệng mình đọc ra.
Lâm Bắc Phàm cầm lấy vé số màu hạt dẻ, quét mắt, lập tức quơ quơ trước mặt mọi người, cười vang nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, quả thực là tôi đã trúng giải nhất, tôi mời mọi người chút đồ uống!"