Lãng Tích Hương Đô

Chương 393: Mộng minh tinh



Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều ngây người, lập tức minh bạch người này chính là tinh tham, chuyên đi tìm ngươi làm diễn viên. Đương nhiên mánh lới bên trong thì mỗi một người trên địa cầu này đều biết. Đầu của tên này không phải bị lừa đá chứ? Bảo một thiên kim của thị trưởng kinh thành đi làm đại minh tinh? Cái này quả thực là so với bảo vợ Obama đi làm tiếp viên còn kỳ lạ hơn.

Bọn họ đều lộ ra vẻ chờ xem kịch hay, sung sướng nhìn Khổng Băng Nhi.

Khổng Băng Nhi nhìn tên trung niên ở trước mặt, trong lòng không nhịn được mà dâng lên cảm giác chán ghét.

Đối phương trông cũng quá xấu xí rồi, giống như là đào cốc lục tiên vậy, mặt vừa vàng lại vừa, đen da mặt thì nhăn nheo khô nứt, hơn nữa còn mê đắm nhìn chằm chằm vào ngực của mình, nếu không phải chỗ này là nơi công cộng, e rằng sớm đã nuốt mình vào trong bụng rồi.

"A, cứu mạng với!" Khổng Băng Nhi phát ra một tiếng hét chói tai rồi tung chân đá một phát. Tên già dê đó đang lao về phía mình, tiếp đó thì nghe đến "rầm", cái bàn uống cafe bị cô ta đá lăn ra đất, hai cốc cà phê ở trên bàn cũng trực tiếp đổ vào mặt hắn, khiến hắn phát ra tiếng rú đau đơn như dã thú, hai tay ôm mặt, nằm trên đất, lăn qua lăn lại, cả người co giật.

Đối nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện uống cà phê đâu có ngờ lại đột nhiên phát sinh chuyện này? Sợ đến nỗi nhảy cẫng lên, thấy bộ mặt xấu xí khủng bồ như quỷ dạ xoa của hắn, giờ dính đầy cà phê càng làm tăng thêm vẻ khủng bố, khiến cô gái có thể nói là sánh ngang với phù dung tỷ tỷ gào lên một tiếng kinh thiên động địa: "Người đâu, có quỷ..." Nam nhân ngồi cùng cô ấy trông rất tú khí, thân hình cao khoảng một mét bảy, còn đeo một đôi kính, trông rất văn chất, giống như là một học giả. Hắn dùng thân hình của mình chắn trước mặt bạn gái, vừa đỡ kính vừa ngồi xuống, nhìn tên tinh tham một cái, trầm tư một lát rồi mới mở miệng nói: "Em yêu, anh có thể đảm bảo với em rằng đây tuyệt đối không phải là quỷ, quỷ thì không lao ra giữa ban ngày ban mặt như vậy đâu. Với suy luận của anh, hắn chẳng qua là một kết quả của việc lại giống, tuy hắn trông có chút khủng bố, nhưng vẫn là một nhân loại!"

"Rầm!"

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng thân hình lảo đảo, trực tiếp ngã xuống đất.

Trên thế giới còn có nam nhân đáng yêu như vậy ư, đúng là cực phẩm mà.

Cô gái giống như là "phù dung tỷ tỷ" đó mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào, cả người run rẩy nấp sau người bạn trai của mình, run giọng nói: "Hắn, hắn không phải là quỷ mà sao trông dọa người thế? Em, em còn cho rằng là quỷ trong phim kinh dị nhảy ra dọa người nữa!"

Nam nhân đó đứng dậy, trả lời một cách rất khẳng định: "Em yêu à, em yên tâm đi, hắn tuyệt đối không phải là quỷ mà là con người. Có điều nam nhân giống như hắn thực sự là quá đáng thương, trông xấu xí không phải tội của hắn, nhưng nhảy ra dọa người thì là hắn không đúng. Bản thân mình sao không biết chú ý một chút, vạn nhất làm trẻ con sợ chết khiếp thì phải làm sao đây? Cho dù không dọa cho trẻ con sợ thì cũng khiến cho hoa cỏ ở hai bên đường phải kinh sợ, đó cũng là một loại tội nghiệt đó!"

Không ngờ hắn giỏi nói như vậy, so với thuyết thư tiên sinh thì còn lợi hại hơn.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng hai người trán túa mồ hôi.

Vốn cho rằng Đường Tăng trong Tây Du Ký nói giỏi lắm rồi, nhưng hiện tại gặp nam nhân này, cảm thấy Đường Tăng vô cùng đáng yêu, đúng là một người tốt.

Tên tinh tham bị đập cho đầu óc choáng váng, cả nửa ngày vẫn chưa có tỉnh táo lại. Đợi khi hắn hồi thần thì nghe thấy đôi nam nữ này lải nhải không ngừng, nói về mình một cách rất cay độc, giống như mình so với heo trong chuồng thì còn xấu xí hơn. Hắn tức đến nỗi cả người run rẩy, từ trên đất nhảy bật lên, nộ khí trùng trùng vung vẩy nắm đấm, gào đến rách cả cổ: "Con mẹ chúng mày nói cái gì vậy? Không ngờ lại dám nói tao như vậy, tao liều mạng với mày!"

Người nam nhân đó lập tức giật nảy mình, vội vàng lui ra sau hai bước, nói: "Anh, anh muốn làm gì? Quân thử động khẩu chứ không động thủ, chúng ta đều là người văn minh, không thể tùy tiện động thủ được. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát để cảnh sát tới bắt anh đấy!"

Hắn dang hai tay ra thủ thế, nhưng nhớ tới mình từ nhỏ tới giờ chưa từng đánh nhau, sau cùng chỉ có thể cầm một tách cà phê lên che trước ngực.

"Phù dung tỷ tỷ" đó thấy bạn trai của mình bị uy hiếp, cũng biết nam nhân kia không phải là lệ quỷ hay là một loại động vật khủng bố nào đó, gan lập tức lớn hơn nhiều, từ phía sau bước tới, lớn tiếng hét lên: "Anh nói cái gì? Muốn liều mạng với chúng tôi ư? Anh tới đây, bà dây sợ anh chắc?"

Cô ta xắn tay áo lên, bày ra tư thế muốn liều mạng.

Tên tinh tham đó thấy bộ dạng ngũ đại tam thô của đối phương, lập tức sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hai chân run lập cập, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Đây mà là con gái sao? Sao nhìn như con tinh tinh châu Phi vậy.

Hắn bình thường cũng chẳng qua là lợi dụng nghề nghiệp của mình, tìm một số cô em để chơi đùa, cũng hưởng thủ một chút khoái cảm mà các loại gái mang tới cho mình, nhưng nào có bao giờ gặp phải tình cảnh này?

Đừng nói là đánh nhau, người ta tùy tiện vung tay một cái thôi là đủ hất mình ra xa mấy chục mét rồi. Hắn sau cùng nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn Khổng Băng Nhi một cái, thấy đối phương không thèm nhìn hắn lấy một cái, đành lẩm bẩm hai câu rồi lủi thủi bước ra khỏi quá cà phê.

"Vị tiên sinh này, ngài vừa rồi làm hỏng bàn của chúng tôi, ngài xem giá tiền..."

Một nữ phục vụ cản trước mặt hắn, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, giọng nói cũng rất ưu mỹ dễ nghe, khiến người ta không thể tức giận nổi.

"Tôi, tôi đền!"

Tên tinh tham đó suýt chút nữa thì thổ huyết, có điều dưới sự chú ý của mọi người, hắn cũng chẳng biết làm gì khác, chỉ có thể nghiến răng, thò tay vào trong túi lấy ra máy trăm đồng rồi đưa cho nữ phục vụ.

"Anh còn làm đổ cà phê của chúng tôi nữa, cái này tính sao đây?"

"Phù dung tỷ tỷ" cũng phì phò nói.

"Cái, cái này, tôi, tôi cũng đền!"

Tên tinh tham nhìn thấy bộ dạng như hung thần ác sát của đối phương, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, lại móc ra mấy trăm đồng nữa đưa cho đối phương rồi ủ rũ bỏ đi.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều trợn tròn mắt, không ngờ một cước của Khổng Băng Nhi lại dẫn tới phản ứng dây chuyền như vậy, không khỏi giơ ngón cái về phía cô ta, nói: "Coi như cô lợi hại!"

Khổng Băng Nhi đắc ý lúc lắc cái đầu, nói: "Bộ dạng như hắn mà cũng dám tìm em, đá chết hắn cũng đáng đời. Các anh đừng ngây ra đó nữa, mau uống cà phê đi rồi chúng ta lại tiếp tục đi!"

"Rầm!"

Hai người đều trực tiếp ngã xuống đất.

Tinh lực của đối phương sao lại sung mãn như vậy nhỉ? Quả thực là giống như người máy vậy, hai người bọ họ đều cảm thấy hai chân run rẩy, chỉ sợ đi tiếp sẽ xuất hiện tình huống tê cứng.

"Băng Nhi, quên nói với em, anh giờ còn đang trong giờ làm việc, nếu không nhanh chóng quay về thì tiền lương tháng này sẽ bị khấu trừ hết, cho nên lát nữa để A Thắng đi cũng em nhé!"

Lâm Bắc Phàm giả vờ nói.

"Hả? Em? Lão đại, anh trượng nghĩa quá nhỉ." Trương Minh Thắng lập tức gào lên: "Em cũng bận, em làm cho một cô gái bụng to lên rồi, lát nữa còn phải dẫn cô ấy đến bệnh viện phá thai. Đây là đại sư liên quan tới nhân mạng, không thể chậm trễ được!"

Những người ở trong quá cà phê trán đều toát mồ hôi.

Thằng nhãi này vô sỉ quá đi mất? Không ngờ lại nói ra một cái cớ như vậy, quá cuồng hãn rồi.

Khổng Băng Nhi lập tức phì phò nói: "Hai người các anh, cũng, cũng quá...? Người ta khó lắm mới tới nam thành thị được một chuyến, muốn cái anh đi chơi cùng, các anh không ngờ lại đông một cái cớ, tây một cái cớ. Các anh ngay cả một chút lịch sự cơ bản cũng không có à, quá đáng ghét, tôi không thèm để ý tới các anh nữa!"

Cô ta cố ý quay mặt sang bên cạnh, không để ý đến hai người bọn họ nữa.

"Lịch sự cơ bản ư? Nhưng tôi thật sự là không đi nổi nữa rồi!"

Trương Minh Thắng rất ủy khuất nói.

Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ vai đối phương, an ủi: "Không sao cả, A Thắng, kiên trì một lát là được thôi. Cho tới khi hai chân tế cứng rồi thì không sao đâu, tao toàn lực ủng hộ mày về mặt tinh thần!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Lão đại, anh.." Trương Minh Thắng suýt nữa thì thổ huyết.

"Vị tiểu thư mỹ lệ này, vừa rồi người của chúng tôi đã khiến cô sợ hãi, tôi xin ở đây xin lỗi cô!"

Đúng vào lúc này, một giọng nói tao nhã vang lên bên cạnh họ. Bọn họ thuận theo giọng nói mà nhìn, thì thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi đang mỉm cười nhìn thẳng vào Khổng Băng Nhi. Hắn mặc tây trang màu trắng, nhìn rất có tinh thần, cũng có khí phái, giống như là một công tử con nhà giàu, tạo cho người ta một loại cảm giác phú quý bức nhân.

Khổng Băng Nhi quay đầu lại, nhìn đối phương một cái, khẽ gật đầu, nói: "Anh trông dễ nhìn hơn cái tên đào cốc lục tiên vừa rồi!"

Vị công tử đó khóe miệng co giật một cái, suýt nữa thì ngất xỉu.

Đào cốc lục tiên? Dễ nhìn hơn? Cái này e rằng là lời bình ngưu B nhất mà mình đã từng nghe.

Hắn suýt chút nữa thì sụp đổ, nhưng vẫn miễn cưỡng khắc chế tình tự của mình, mỉm cười, nói: "Cám ơn lời khen của tiểu thư, thật đúng là vinh hạnh lớn lao cho tôi. Chỉ là không biết tiểu thư có hứng thú tham gia vào công ty giải trí Thiên Tinh của chúng tôi không? Tôi có thể bảo chứng với cô, trong vòng ba năm, tôi sẽ khiến cô trở thành minh tinh đẳng cấp thế giới!"

Lần này hắn nhìn trúng một cô gái xinh đẹp như Khổng Băng Nhi, hi vọng có thể dựa vào mộng minh tinh để lừa đố phương vào làm cho công ty của mình. Như vậy có thể lợi dụng quy tắc ngầm để khiến đối phương thuần phục dưới háng của mình. Ai ngờ cái tên mặt táo tàu đó lại làm hỏng đại sự của mình, khiến cho hắn không thể không tự mình ra trận, hi vọng có thể nắm được cô gái xinh đẹp này.

"Minh tinh đẳng cấp thế giới ư? Cái này tựa hồ như rất có sức dụ hoặc đó!"

Khổng Băng Nhi nghiêng đầu giống như là đã động lòng.

"Đó là tất nhiên rồi, cô có thể tưởng tượng, mỗi lần khi cô ra khỏi cửa, có rất nhiều fan mê ca nhạc, mê điện ảnh gọi tên của cô. Thế chẳng phải là rất phong quang sao? Loại sinh hoạt đó, người bình thường liệu có được không?"

Tên công tử đó thấy đối phương sắp cắn câu, vội vàng đem rất nhiều lợi ích ra để cổ vũ.

"Nhưng tôi cũng có thể đóng phim ư?"

Khổng Băng Nhi hỏi lại.

"Đó là tất nhiên rồi, có tôi lăng xê cô thì không có vấn đề gì cả!"

Tên công tử đó gật đầu nói.

"Anh đã nói tôi có thể trở thành minh tinh, vậy thù lao chắc cũng không ít đâu nhỉ? Một bộ phim ít nhất cũng phải trả cho tôi năm trăm vạn nhân dân tệ, nếu không thì đừng hòng!"

Khổng Băng Nhi lập tức cười ha ha, nói.

"Năm trăm vạn?"