Mấy người bọn Lâm Bắc Phàm thấy Mộc Hải Phong cơ hồ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay lắc lư, khiến cho còng tay vang lên tiếng lách cách. Mộc Hải Phong hiện tại giống như một con sư tử đang phát nộ, núi lửa sắp phun trào.
"Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi nói nè lão Mộc, đừng kêu loạn như vậy. Tiếng gào của anh thật sự là khó nghe quá, có chút hiệu quả của tạp âm!"
Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ vai hắn, mặt mày buông lỏng an ủy đối phương: "Bọn chúng cướp đoạt thứ gì của anh thì anh hãy cho chúng một bài học, khiến chúng biết sợ là được rồi. Việc gì phải ở đây kêu gào như vậy. Hơn nữa, anh có gào to hơn nữa thì chúng cũng có nghe được đâu. Nói không chừng còn đứng đó chửi anh là thằng điên nữa đấy!"
Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi đều trợn tròn mắt. Đây là an ủi đối phương ư? Cái này rõ ràng là khuyên đối phương phạm tội mà.
Có điều bọn họ cũng đã quen với cách làm của Lâm Bắc Phàm rồi, không cảm thấy quá kinh ngạc.
Mộc Hải Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười thoải mái và ấm áp của Lâm Bắc Phàm, đột nhiên hạ quyết tâm, rầm rầm quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Lão đại, tôi xin anh giúp tôi báo thù. Tôi sau này dù phải làm trâu làm ngựa cho anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Hắn liên tục dập đầu bốp bốp với đối phương.
Lâm Bắc Phàm giật nảy mình, vội vàng tránh sang một bên, nói: "Mẹ kiếp, lão Mộc, anh làm gì vậy? Tôi mới có hai mươi tuổi, anh thì bốn mươi rồi, tôi không muốn tổn thọ đâu, anh mau đứng dậy đi." Mộc Hải Phong không nói một câu thừa thãi nào, chậm rãi đứng dậy rồi ngồi lại lên ghế.
Trương Minh Thắng cũng nói: "Tôi nói nè lão Mộc, anh cũng quá gấu đấy, ngay cả chuyện giết người phóng hỏa cũng làm đến kinh thiên động địa như vậy. Tôi không biết còn có chuyện gì có thể làm khó được anh nữa!"
Mộc Hải Phong cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Tôi dùng đao vốn là để khiến chúng chết một cách đau đớn, ai ngờ kích động quá nên chém trượt, chỉ làm bị thương hắn chứ không khiến hắn mất mạng. Sau cùng chúng gọi vệ sĩ đến, đánh cho tôi một trận rồi giao cho cảnh sát." Hắn nói tới đây thì hơi dừng lại rồi hung tợn nói: "Nếu tôi có thể giết được chúng thì dù có bị phán tử hình cũng không sao. Coi như là đồng quy vu tận với chúng. Nhưng hiện tại tôi thật sự không cam lòng mà!"
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nghĩ tới hai người đối phương vẫn ở đó ân ái, hưởng thụ sinh hoạt, tức giận đấm mạnh một cái lên đùi mình.
Lâm Bắc Phàm chớp chớp mắt, nói: "Anh vẫn chưa giết được đôi cẩu nam nữ đó à?" nguồn TruyenFull.vn
Mộc Hải Phong có chút xấu hổ, cười khổ nói: "Tôi, tôi, chém lệch, chỉ làm bị thương cánh tay của hắn. Tôi nghĩ, chắc hắn không chết được đâu!"
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm co giật một cái, có một loại xung động muốn sụp đổ.
Làm bị thương tay trái thì chết người thế quái nào được.
Cho dù là chém rụng tay, chỉ cần cầm máu kịp thời thì hình như cũng không chết được. Có điều sẽ thành một tên cụy tay, tuy có chút ảnh hưởng tới bề ngoài, nhưng nói thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng tới tính mạng được.
Xem ra bản sự giết người của Mộc Hải Phong tựa hồ như quá kém, chém người mà cũng không thể chém vào chỗ yếu mệnh.
Trương Minh Thắng thì híp mắt lại, nhìn Mộc Hải Phong với vẻ khinh thường. Sự sùng bái đối với hắn giờ đã biến mất sạch, trong lòng chỉ còn lại sự khinh thường vô biên. Nói sao thì anh cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, chém người ta lại vang dội như vậy, chỉ hận người trên toàn thế giới không biết đến, nhưng kỹ thuật sao lại thấp thế? Cho dù là chém lệch một chút thì ít nhất cũng phải chém rụng thằng em của hắn, khiến hắn trở thành thái giám, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mỹ nữ nhưng không thể dùng, đó mới là thủ đoạn báo cừu cảnh giới tối cao. Hiện tại thì hay rồi, chém người ta một đao, người ta thì không sao, còn mình thì bị nhốt vào ngục. Đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Xem ra đầu của người này quả thật là có vấn đề rồi.
Mộc Hải Phong nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hai người bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lí nhí nói: "Cái này, cái này..."
Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài một hơi, vỗ vai hắn, an ủi: "Tôi nói nè lão Mộc, anh nói xem, hai người đó rốt cuộc là ai? Sao lại ngưu B như vậy, không ngờ lại khiến anh phải vào ngục?"
"Bón chúng, bọn chúng chính là hai đứa tiện nhân Vạn Kiến Sơn và Lục Linh Phân!" Mộc Hải Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vạn Kiến Sơn? Lục Linh Phân?"
Trương Minh Thắng thốt lên kinh ngạc đầu tiên.
Lâm Bắc Phàm và Khổng Băng Nhi đều không biết hai người này, quay đầu sang hỏi: "Chúng là ai? Ngưu B lắm à?"
Trương Minh Thắng khẽ gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, nói: "Công tư hữu hạn Tư Đồ Nhạc do Vạn Kiến Sơn và Lục Linh Phân sáng lập là một công ty hữu hạn cổ phần có quy mô lớn của nam thành thị chúng ta, chuyên sản xuất nước gội đầu, xà phòng thơm, nước rửa mặt, vân vân... Có điều trong mắt của Trương Minh Thắng ta thì nó căn bản không tính là gì."
"Mẹ nó, công ti hữu hạn Tư Đồ Nhạc là sản nghiệp của Mộc Hải Phong tôi, làm gì đến lượt chúng dây máu ăn phần? Đáng chết, tôi muốn giết chúng!"
Mộc Hải Phong mặt đầy phẫn nộ gầm lên, khuôn mặt biến thành đỏ bừng, giống như là một con trâu đực đang phát tình.
"Tôi nhớ là hai năm trước, công ti hữu hạn Tư Đồ Nhạc đột nhiên xảy ra sóng gió, tổng giám đốc của bọn họ bị thay đổi, chẳng lẽ chính là chuyện đó?"
Trương Minh Thắng không nhịn được liền thốt lên kinh ngạc: "Thế, thế thì chúng cũng quá ngưu B rồi? Ngay cả chuyện như vậy cũng nghĩ ra được. Tôi ban đầu còn cho rằng Trương Minh Thắng tôi không ra gì, nhưng so với chúng thì tôi con mẹ nó còn tốt chán!"
Lâm Bắc Phàm cũng mù mờ nhìn Trương Minh Thắng, không hiểu trong đây xảy ra chuyện gì, sao lại khiến Mộc Hải Phong, đường đường là tổng giám đốc mà phải vào ngục, để cho Vạn Kiến Sơn nắm cổ phần của cả công ti.
Mộc Hải Phong cười một tiếng dữ tợn: "Chuyện gì ư? Ngoại trừ rơi vào bẫy ra thì còn có thể là chuyện gì nữa? Hừ hừ, bẩn thỉu, đáng ghét."
Trương Minh Thắng có chút phẫn hận bất bình vung vẩy nắm đấm, nói: "Cái ả Lục Linh Phân đột nhiên nói cái gì là tinh thần của lão Mộc có vấn đề, trực tiếp đưa hắn tới bệnh viện thần kinh ở gần đó. Không ai biết ả đút cho bác sĩ của bệnh viện thần kinh đó bao nhiêu tiền, kết quả sau khi những bác sĩ đó chuẩn đoán, đều nói là lão Mộc mắc bệnh thần kinh, sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho xã hội, cho nên bị cường hành nhốt lại. Về sau thì không biết vì sao lại bị tống vào ngục. Tôi lúc đó cũng cho rằng là một chuyện vô ý phát sinh, ai ngờ là thật. Đây chỉnh là vu hãm người ta một cách trần trụi!"
Mộc Hải Phong nở một nụ cười trào phúng, nói: "Bọn chúng để đoạt được cổ phiếu trong tay tôi, quả thật đã tốn không ít công phu!"
Trương Minh Thắng lập tức vung nắm đấm, nhảy choi choi như bị giật điện: "Ta giết, những người này đúng là loại cặn bã mà. Hừ, không, là cặn bã trong cặn bã, thái giám trong nam nhân, kỹ nữ trong nữ nhân. Không ngờ ngay cả biện pháp nham hiểm như vậy mà cũng thi triển ra. Trương Minh Thắng tôi mà không cho chúng biết mặt thì tôi không phải là đàn ông. Úi trời, ai đá tôi đấy? Ta và ngươi... hắc hắc, thì ra là Băng Nhi tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Hắn híp mắt lại nhìn đối phương, suýt nữa thì buột miệng chửi.
Trương Minh Thắng xấu hổ cười, gãi gãi đầu, nói: "À, tôi là vì tức giận quá nên mới vậy, bọn chúng cũng quá..." Khổng Băng Nhi cũng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì loại người đó, không ngờ lại vì để đoạt được cổ phiếu trong tay người ta mà lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. Cô ta nhìn Lâm Bắc Phàm một cách tha thiết, hi vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm hơi cong lên, hắn cười, nhưng trong mắt lại bắn ra hàn quang băng lãnh.
Đối với loại người cặn bã như Vạn Kiến Sơn và Lục Linh Nhân, hắn nếu như không cho chúng biết tay thì uổng phí với cái danh tiểu Lâm ca rồi? Đầu hắn cấp tốc xoay chuyển, âm mưu thủ đoạn không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
"Lão đại, anh có biện pháp gì chưa? Hay là trực tiếp dẫn người giết vào, trói hai đứa chúng lại, liên tục giày vò ba ngàn sáu trăm lần, để chúng nếm thử sự lợi hại của chúng ta!" Trương Minh Thắng đã nghĩ ra chủ ý.
Khổng Băng Nhi đã bao giờ thấy qua loại người vô lại như hắn? Cứ mở miệng ra là gái mú gì gì đó, giống như là chuyện thường ngày vậy. Cô ta nhấc chân lên, đá cho đối phương một cái, bực bội nói: "Anh mà còn nói kiểu đó một lần nữa thì tôi cho anh làm thái giám luôn!"
Cô ta phát hiện ta mình bị họ làm hỏng rồi, ngay cả từ ngữ như vậy mà cũng nói ra được.
Trương Minh Thắng lập tức ôm chân, ấp a ấp úng không nói được câu nào.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm một nở một nụ cười tươi như hoa, giống như là thấy mỹ nữ vậy, nước miếng suýt nữa thì trào ra. Hắn cười rất tà ác: "Chủ ý của A Thắng không tồi, đáng tiếc không phải là hay nhất, chỉ mang lại cho chúng một chút đau khổ về thân xác mà thôi, không thể khiến chúng phải đau khổ về tinh thần!"
"Hả, lão đại, anh có chủ ý hay rồi ư?"
Trương Minh Thắng há hốc miệng, hỏi lại.
Lâm Bắc Phàm tay phải chống cằm, nhẹ nhàng vuốt một cái, gằn từng chữ: "Tôi muốn khiến hai đứa bọn chúng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, trực tiếp khiến tận sâu trong linh hồn của bọn chúng phải run rẩy!"
Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi hai người đều không nhịn được mà run lập cập, trong lòng đều thầm chia buồn với Vạn Kiến Sơn và Lục Linh Phân, xem ra ngày tàn của hai người bọn chúng sắp tới rồi.
Mộc Hải Phong nghe thấy Lâm Bắc Phàm bằng lòng ra tay vì mình, sự cảm kích ở trong lòng tất nhiên là không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được, hắn ra sức gật đầu nói: "Lão đại, nếu anh có thể giúp tôi giết hai tên hỗn đản đó, cổ phần của công ty hữu hạn Tư Đồ Nhạc toàn bộ thuộc về anh!"
Lâm Bắc Phàm lập tức nhìn hắn một cách rất khinh thường: "Ý của anh là, tôi giúp anh chỉ vì chút cổ phần đó của anh?"
Mộc Hải Phong ngây người, tiếp đó vội vàng lắc đầu: "Lão đại, tôi không phải là có ý đó..."
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng gõ cửa, một cảnh sát từ bên ngoài bước vào, gật đầu với Lâm Bắc Phàm rồi cười nói: "Anh Lâm, Long cục của chúng tôi tới rồi, cô ấy hình như cũng muốn thẩm vấn phạm nhân này, anh xem..."