Những người bình thường này đang ngồi ăn nhìn thấy đám người bộ dáng hung thần ác sát như vậy, cũng vô cùng kinh hãi, nào còn dám ở lại chỗ này ăn uống? Tất cả đều đứng dậy, ngay cả thức ăn trên bàn cũng không thèm nhìn một cái, đều hướng bốn phía chạy đi, chỉ có bọn bốn người Lâm Bắc Phàm là vẫn không động đậy, vẫn ngồi ở chỗ đó, tiếp tục ăn uống.
"Mẹ kiếp, lỗ tai bọn mày bị điếc hả? Nhanh cút đi cho lão tử, nếu không, đánh chết bọn chó chúng mày!"
Mấy tên lưu manh nhìn thấy bọn người Lâm Bắc Phàm một chút cũng không có động đậy, liền cảm thấy tự tôn của bản thân đang bị khiêu khích, cả bọn vung ống típ trong tay, hướng về phía bọn người Lâm Bắc Phàm lao tới.
"Lão đại, em hình như nghe thấy có vài tiếng chó sủa thì phải?"
Mộc Tiểu Yêu tính tình cũng rất cực kỳ nóng này, hơn nữa nàng cũng xuất thân từ hắc đạo, hiển nhiên cũng có được khí thế mà người khác không có, trong mắt nàng mấy tên lưu manh này, quả thức chỉ là hạt bụi trong hạt bụi, nào xứng để nàng nói một câu? Ôn nhu đáng yêu? Đó chỉ là đối với Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lập tức cười ha ha, xem ra công phu hại người của Mộc Tiểu Yêu đúng là nhất lưu, có thể so sánh với bản thân. Hắn khẽ gật đầu:" Em nói một chút cũng không sai, anh cũng nghe thấy có vài tiếng cho sủa, xem ra Bắc thành cũng cần phải quản lý lại, tại sao lại để chó thả rông như vậy, chạy loạn khắp nơi? Còn quấy rầy người khác ăn uống, thật sự là một chút lễ phép cũng không có!"
Tiêu Tân cùng Thương Chí Đào hai người cũng đều ôm bụng cười ha ha, không một chút nào để ý đến mấy tên lưu manh đó.
Mấy tên lưu manh này thiếu chút nữa hộc máu, bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào kiêu ngạo như vậy? Dĩ nhiên không để bọn họ vào trong mắt, tên lưu manh tóc hồng cầm đầu giơ thiết côn trong tay lên, hướng về cái trán của Lâm Bắc Phàm hung hăng đánh tới, đồng thời nổi giận nói:" Tao cho mày ở đó mà ra vẻ, lão tử muốn mạng của mày!"
Lâm Bắc Phàm cũng làm như không có nhìn thấy đối phương, tay phải duỗi ra, chụp lấy cái thiết côn mà đối phương hướng đầu mình đập xuống, tay trái hóa thành trọng quyền, hướng về phía tiểu phúc của đối phương đánh một quyền, tên tiểu tử tóc hồng kia lập tức ôm lấy tiểu phúc, kêu ngao ngao! Mấy tên lưu manh khác đều kinh hải, vẻ mặt đều như nhìn thấy quỷ vậy, nhìn Lâm Bắc Phàm.
Tiếu Tân cũng bị Lâm Bắc Phàm kích phát chiến ý, lập tức cười ha ha đứng lên, cả người lắc lư, mở miệng nói:" Lão đại, đối phó với mấy tên thái điểu này, cần gì ngài phải ra tay? Để cho em xử lý bọn nó!"
Hắn hướng về phía mấy tên lưu manh ngoắc ngoắc ngón tay, chỉ xuống dưới đất kêu lên:" Các cháu, đến đây, để ông nội mày cùng bọn mày chơi đùa một chút, tao muốn nhìn xem bọn mày rốt cuộc có mấy phần cân lượng, đừng nói với tao là bên trong quần bọn mày đề là xài hàng giả!"
Mấy tên lưu manh đó làm sao chịu được lời nói có tính chất sỉ nhục vô cùng như vậy của Tiếu Tân? Cả đám lập tức nổi trận lôi đình, giơ thiết côn trong tay, hướng về phía Tiếu Tân hung hăng đánh tới, nhưng Tiếu Tân là ai? Hắn là đường chủ Liệp Ưng đường, bằng vào công phu quyền cước mới có thể hỗn cho đến ngày hôm nay, nếu như không xử lý được mấy tên lưu manh này, vậy làm sao còn có thể quản lý tiểu đệ phía dưới? Cả người hắn liên tục chớp động, tránh thoát một kích vào đầu của mấy tên lưu manh, hai quyền đánh ra, lập tức có hai tên lưu manh ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, kêu lên thảm thiết.
Rất nhiều người dân còn không đi xa nhìn thấy Tiếu Tân một mình đối phó với 5-6 tên côn đồ, dĩ nhiên ngay cả một chút biểu hiện thất bại cũng không có, đều nhịn không được mà sợ hãi than một tiếng, đều từ xa chạy tới, muốn nhìn xem bốn người này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao dám cùng mấy tên lưu manh này đối đầu, chẳng lẽ không biết mấy tên lưu manh này rất có lai lịch?
Mộc Tiểu Yêu bọn họ cũng không nhận ra mấy tên lưu manh này, cũng chẳng muốn biết bọn chúng. Trong mắt của bọn họ, hắc đạo Bắc thành mặc dù cũng rất phức tạp, chỉ là không có một bang phái nào có thể chống lại Mã Phong Mãnh Hổ bang, đến lúc đó cùng lắm thì đánh cho hắn một trận, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy.
Mấy tên lưu manh này rõ ràng không phải là đối thủ của Tiếu Tân, không kiên trì nổi ba phút, cả đám phảng phất như cá chết vậy, nằm trên mặt đất, không nhúc nhích được, mà Tiếu Tân giẫm lên đầu tên lưu manh tóc hồng, cười ác độc nói:" Bọn mày không phải mới vừa rồi rất kiêu ngạo sao? Mau mau đứng lên, cùng tao đánh mấy chiêu, ông nội mày mới vừa rồi còn chưa đánh đủ!"
Mấy tên lưu manh này bình thường cũng chỉ có khi dễ người khác, ai biết được hiện tại dĩ nhiên lại bị người khác giẫm trên mặt đất, loại sỉ nhục này làm cho bọn họ hận không thể tìm một khối đậu hủ đập đầu mà chết, nhưng lại không có biện pháp này, lực đạo của người ta quả thật là mạnh mẽ, đừng nói là đánh lại một lần nữa, cho dù là đánh lại mười lần, chỉ sợ bọn họ cũng không phải đối thủ của người ta, bọn họ cũng chỉ có thể ở nơi này không ngừng cầu xin tha thứ.
Bộ dáng của tên lưu manh tóc hồng kia hình như là tiểu đầu mục của đám người này, hắn không có cầu xin tha thứ, còn nghiến răng nghiến lợi nói:" Bọn mày...bọn mày chờ đó, chờ lão đại của bọn tao tới, chúng tao chắc chắn đem bọn mày chém thành tám khúc! Ai yêu..."
Những lời này của hắn còn chưa nói xong, Tiếu Tân đã giơ chân phải lên hơi dùng sức một chút, làm cho hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Lão đại của bọn mày? Rất lợi hại sao? Kêu lão đại của bọn mày lại đây, tao muốn nhìn xem là cao nhân phương nào, có thể ở trong tay tao kiền trì hai mươi phút, thì coi như hắn lợi hại."
Tiếu Tân rất khinh thường nói.
"Mày...mày..." Cái tên tóc hồng này nhìn thấy bọn Lâm Bắc Phàm ngay cả lão đại của mình cũng không để vào mắt, tức giận kêu to.
"Tao làm sao?"
Tiếu Tân cười khẽ một tiếng, hung tợn kêu lên:" Chẳng lẽ lão đại bọn mày cũng không được sao?"
Tên lưu manh tóc hồng tức giận kêu lên:" Không cho phép mày sĩ nhục lão đại bọn tao!"
"Ta cứ sỉ nhục đó, mày có thể làm gì tao?" Tiếu Tân hỏi ngược lại một câu.
Cái tên lưu manh tóc hồng này chỉ có thể im lặng, người ta thực lực vô cùng mạnh mẽ, bản thân đích xác không có bất cứ biện pháp gì.
Lâm Bắc Phàm quả thật không ngờ mấy tên lưu manh này lại trung tâm đến như vậy, đã tới lúc này rồi, dĩ nhiên còn có thể nói ra lời như vậy, xem ra cái tên lão đại phía sau lời của bọn họ khẳng định cũng không phải là người bình thường, hắn cũng muốn kiến thức một chút, lập tức hướng về phía Tiếu Tân khoát tay áo:" Tiếu Tân, cậu thả bọn họ ra đi!"
Tiếu Tân đối với ý tứ của Lâm Bắc Phàm không dám làm trái, vội vàng nhấc chân lên khỏi mặt của tên lưu manh tóc hồng, hung ác kêu lên:" Hôm nay nể mặt lão đại của bọn tao, tao bỏ qua cho bọn mày, nếu như còn lần sau, tao liền phế bọn mày!"
Cái tên lưu manh tóc hồng kia cùng mấy tên lưu manh khác thật vất vả lắm mới đứng lên được, hắn xoa xoa dấu chân trên mặt, tức giận kêu lên:" Bọn mày đắc tội với Ngân Hồ bang chúng tao, tao muốn cho bọn mày chịu đau khổ!"
"Ngân Hồ bang?"
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu qua, vẻ mặt ngạc nhiên nói:" Đây là bang phái gì?"
Mộc Tiểu Yêu cũng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng chưa từng nghe nói qua.
Thường Chí Đào cười tủm tỉm nhìn mấy tên lưu manh:" Ngân Hồ bang của bọn mày là bang phái gì? Chúng tao tại sao một chút cũng chưa từng nghe nói qua? Chẳng lẽ là bang phái mới vừa thành lập?"
"Ai nói, Ngân Hồ bang chúng ta đã thành lập được hai tháng!"
Một tên lưu manh bất mãn cãi lại.
"Hai tháng?" Bốn người Lâm Bắc Phàm đều ôm bụng cười lớn ha ha.
Bang phái vừa mới thành lập hai tháng đích xác là một bang phái mới phát, bang phái như vậy không riêng gì tại Bắc thành, mà khắp nơi trong cả nước cũng có rất nhiều, bất quá những bang phái này tranh đấu càng thêm kịch liệt, nói không chừng hôm nay vừa mới thành lập, ngày mai đã bị bang phái khác san bằng, tựa như phù dung sớm nở tối tàn vậy, căn bản không đánh coi trọng.
Mấy tên lưu manh nhìn thấy bốn người bọn họ vẻ mặt cười nhạo, sắc mặt của cả đám đều trắng bệch, lớn tiếng kêu lên:" Bọn mày..." "Dừng, bọn mày không có tư cách nói chuyện với chúng tao, bọn mày nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì mời lão đại của bọn mày lại đây, mọi người cùng tâm sự một phen!"
Lâm Bắc Phàm hướng về phía bọn họ phất phất tay, phảng phất như đuổi ruồi vậy.
Mấy tên lưu manh khác cơ hồ đều rất tức giận, lại bị tên lưu manh tóc hồng kiềm chế lại.
Hắn nhìn ra bốn người trước mặt này cũng không phải là người thường, nói không chừng cũng là dân hỗn trên đường, hơn nữa người ta chỉ tùy tiện xuất ra một người cũng có thể làm cho hoa rơi nước chảy, nếu như tiếp tục tranh cãi, sợ rằng có hại là bản thân mình. Hắn nghĩ tới đây, cười lạnh một tiếng:" Nếu đã như vậy, chúng tao liền chờ xem!"
Hắn hướng về phía mấy tên lưu manh khác liếc mắt một cái, xoay người hướng về phía ngã tư đường bên cạnh mà đi.
Mấy người bình thường xung quanh nhìn thấy mấy tên lưu manh này ăn phải ủy khuất như vậy, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn bốn người bọn Lâm Bắc Phàm đều có thêm vài phần kính nể.
Mộc Tiểu Yêu cũng nhịn không được cười khanh khách nói:" Xem ra chúng ta đều sẽ rất nhanh mà nổi danh tại Bắc thành này."
"Chỉ là tôi đối với lão đại Ngân Hồ bang này thật ra cũng có vài phần thưởng thức!" Thường Chí Đào cười tủm tỉm nói.
"Oh? Chẳng lẻ cậu là muốn..." Lâm Bắc Phàm nở nụ cười.
"Nguyên lai lão đại cũng có ý này!" Thường Chí Đào gật đầu nở nụ cười.
Mộc Tiểu Yêu cùng Tiếu Tân hai người đều sửng sốt, lập tức cũng hiểu ra, bọn họ là muốn tìm một liên minh tại Bắc thành, vì sau này đối phó với Mã Phong Mãnh Hổ bang mà làm một tấm đệm.
Ban đầu tưởng rằng có thể cảm thụ một chút hào khí tại Bắc thành, nhưng bởi vì mấy tên lưu manh này quấy rầy, quán ăn vặt ngoại trừ bốn người bọn họ ra, không còn người nào khác, ngược lại có chút lạnh lùng, chỉ là bọn họ cũng không quan tâm ngiều như vậy, buông thả cái bụng, tận tình ăn uống, cho đến sau khi bốn người cơm no rượu đủ, mới nhìn thấy ở đầu ngã tư đường xa xa có một đám người đi tới, số lượng cũng không ít, cũng gần sáu bảy mươi người, khí thế rất lớn, làm cho rất nhiều ngươi đi dường cùng xe cộ hai bên dường đều tránh ra, dẫn đầu dĩ nhiên là một người con gái, tay phải cầm một thanh đao sáng loáng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Di, là một người con gái, chẳng lẽ hiện tại đang thịnh hành nữ nhân làm xã hội đen sao?"
Lâm Bắc Phàm cũng không thấy rõ dung mạo cũng như tuổi của người con gái kia, bất quá đối với loại nữ nhân như vậy, vẫn phải kinh hô một tiếng.
Mộc Tiểu Yêu hai má đỏ lên, trừng mắt nhăn mặt một cái, nói:" Ngân Hồ bang? Khó trách lại có cái tên này!"
Người con gái kia dẫn theo người của mình rất nhanh liền đi về phía trước bọn họ. Tuổi của nàng cũng chỉ mới 20, mặt trái xoan, dung mạo tú lệ đoan trang, vóc người cao gầy, làm cho người ta có một loại cảm giác rất đẹp. Nàng mặc một thân tây phục màu đen, làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh khốc. Nàng nhìn lướt qua bốn người Lâm Bắc Phàm, ánh mắt thoáng dừng qua trên người Mộc Tiểu Yêu một lát, âm thầm sợ hải than đối phương mỹ lệ cùng tuổi còn trẻ, chỉ là âm thanh của nàng vẫn lạnh lùng vang lên:" Là các vị vừa mới đánh người của tôi sao?"