Lang Tịch

Chương 11



Từ trước đến nay Dư Khác Bạch chưa bao giờ cảm thấy mình ngu xuẩn như bây giờ, thấp thỏm bất an lâu như vậy thì ra đối phương chỉ đang xem AV. Y nhớ lại những âm thanh nghe được, không nhịn nổi cười nhạo chính mình.

“Em ghen sao?” Trịnh Tuân cắn cắn lên chóp mũi y, kéo người lên khỏi sô pha, dẫn đến phòng ngủ.

“Không phải anh muốn đến phòng tắm sao?” Dư Khác Bạch ngã nhào xuống giường, ánh mắt lóe lên, không hiểu ý nhìn về phía Trịnh Tuân. Y cảm giác hôm nay mình thực sự rất buồn cười, mọi hành động đều vô cùng ngu xuẩn.

“Một lát nữa chúng ta tắm chung luôn.” Trịnh Tuân ngậm lấy môi y, hai tay cùng lúc cởi quần Dư Khác Bạch.

Cũng đã mấy ngày không làm rồi, hai chân Dư Khác Bạch tách ra nghênh đón Trịnh Tuân, trong ngực đột nhiên có chút bi thương, mũi hơi hơi cay. Tuy rằng qua lại không có tình cảm, nhưng dù sao cũng bên nhau tận hai năm trời. Trịnh Tuân là ân nhân của y, nếu không thì bây giờ Dư Khác Bạch đã sớm được đi đầu thai rồi.

Trong lúc bọn họ làm tình, Dư Khác Bạch không cẩn thận liếc mắt đến máy tính đặt bên giường, trên màn hình vẫn còn hình ảnh của phim AV, đó là một người đàn bà trần truồng, thật là một hình ảnh đáng xấu hổ. Trịnh Tuân xem AV mà không phải xem GV, có mục đích gì, thực chất Dư Khác Bạch là người hiểu rõ nhất. Y thu mắt lại, phát hiện thấy Trịnh Tuân đang nhìn mình.

“Không chú tâm.” Trịnh Tuân hung hăng tiến vào, kích thích đến mức Dư Khác Bạch ứa nước mắt.

“Hôn lễ, em không đi được.”

Lúc đó hai người đã làm xong, vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi lại sức, Dư Khác Bạch do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra những lời này. Trước đây Trịnh Tuân đã từng hỏi y có muốn tham dự hôn lễ của hắn không, thậm chí còn bảo sẽ mời cậu ngồi một vị trí vô cùng đẹp. Dư Khác Bạch cảm thấy Trịnh Tuân là một kẻ thích phô trương, là một người đàn ông làm việc thành thục, vậy mà lại có hành động ấu trĩ mời tình nhân tham dự hôn lẽ của mình. Y nên làm cái gì bây giờ?

“Ừm, không đi được thì không phải đi.” Trịnh Tuân xoay người ôm lấy y, cọ cọ cần cổ Dư Khác Bạch: “Tôi cũng không muốn đi.”

“Anh đừng nháo loạn nữa.” Dư Khác Bạch vỗ vỗ vai hắn: “Đi thôi, đi tắm rửa.”

Rõ ràng Trịnh Tuân lớn hơn y, vậy mà có đôi lúc Dư Khác Bạch lại phải đi dỗ Trịnh Tuân như dỗ trẻ con. Thú vị hơn chính là  Dư Khác Bạch không cảm thấy phiền, tối đa chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Hai người chen chúc dưới một cái vòi hoa sen, tắm rửa một hồi lâu, vậy mà nét mặt Dư Khác Bạch vẫn rất ủ dột. Trịnh Tuân cảm thấy y rất khác thường, nhưng sẽ không hỏi nhiều bởi cho dù có hỏi thì y cũng sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân. Người này chính là như vậy, từ trước đến nay đều không muốn thành thật với hắn một lần.

Thế nhưng đến lúc Dư Khác Bạch lấy khăn tắm lau người cho Trịnh Tuân, hắn rốt cuộc cũng không nhịn nổi, cúi đầu nhìn y hỏi: “Em còn điều gì muốn nói phải không?”

Dư Khác Bạch dừng động tác, y hơi ngẩn người, một lát sau mới gật đầu.

“Vậy nói đi.” Trịnh Tuân đột nhiên nghĩ ra, có lẽ không phải là chuyện gì tốt, nhưng hai năm nay Dư Khác Bạch vẫn luôn cư xử hợp lý, không hiểu đã có chuyện gì khiến y khó xử như vậy.

“Anh sắp kết hôn rồi.” Dư Khác Bạch nói: “Nhưng hiệp ước của chúng ta còn chưa hết hạn.”

Trịnh Tuân nhíu mày.

“Vì anh sẽ kết hôn nên em nghĩ chúng ta nên…”

“Đừng nói nữa.” Trịnh Tuân đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm khăn tắm của Dư Khác Bạch, trong lòng dâng lên cơn lửa giận dữ, hắn nắm lấy cằm y, lạnh mặt hỏi: “Ý của em là nên sớm kết thúc?”

túm lấy dư khác tay không lý đích khăn mặt, trong lòng dâng lên một cổ vô danh hỏa, hắn chọn dư khác trắng đích cằm, mặt lạnh vấn, “Ý của ngươi là, sớm kết thúc?”

Dư Khác Bạch né tránh ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Bên ngoài tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu tròn một giờ. Bên trong hai người vẫn giằng co nhau, cho đến khi âm thanh kia biến mất, Trịnh Tuân cắn răng nói: “Không ngờ em cao quý đến thế đấy.”

Dư Khác Bạch rất ít khi cảm thấy tủi thân, vậy mà lúc này suýt nữa thì rơi nước mắt. Từ khi cha mẹ qua đời, toàn bộ hứng thú gần như rời khỏi y, y đã sớm chết lặng với thế giới này. Vậy mà lúc này đây, khi nghe câu nói giận dỗi của Trịnh Tuân, y đột nhiên rất muốn khóc. Cảm giác cuối cùng vẫn phải chia tay cuộc sống này, chia tay người đàn ông này, người đàn ông đã cho y tất cả. Kỷ niệm, không thể không có, không có khổ sở, gần như chỉ là hôn môi dịu dàng và những cái ôm ấm áp. Trong giây lát Dư Khác Bạch lưu luyến Trịnh Tuân, nhưng tựa như lời hắn nói, Trịnh Tuân phải kết hôn, hắn phải chung thủy với vợ của mình, Dư Khác Bạch không cho phép mình phát sinh quan hệ với người đã có gia đình, nếu không chính y sẽ coi thường bản thân mất.

“Trịnh Tuân.” Dư Khác Bạch lấy hết dũng khí nhìn về phía Trịnh Tuân, y nhíu mày, cắn môi sau đó nói: “Hai năm nay thực sự cảm ơn anh, em hy vọng sau này anh sẽ thật hành phúc.”

Trịnh Tuân cúi đầu hôn lên môi Dư Khác Bạch, hai người ôm nhau trong phòng tắm.

Đột nhiên Dư Khác Bạch có linh cảm đây sẽ là lần làm tình cuối cùng của bọn họ.