Lang Tịch

Chương 13



Thực ra một người muốn triệt để biến mất trong cuộc sống của một người thì vô cùng dễ. Từ ngày chia tay trong im lặng, Trịnh Tuân và Dư Khác Bạch không hề liên lạc với nhau. Giữa bọn họ không hề có một người quen biết chung nào, ngoài trừ lên giường thì không bao giờ xuất hiện bên ngoài cùng nhau, muốn chặt đứt mối quan hệ này thật sự rất dễ dàng.

Hôn lễ nhanh chóng đến gần, Trịnh Tuân có cảm giác hình như mình đang bị thời gian ép đi về phía trước. Hắn bận rộn đến mức quên béng đi cái ngày giải trừ quan hệ hợp đồng với Dư Khác Bạch, cho đến đêm trước hôn lễ hắn ngồi chơi di động đọc mục ghi chú mới nhớ ra. Chỉ có một mình Trịnh Tuân ở trong phòng, hắn nằm trên giường không ngừng cảm thán Dư Khác Bạch thật vô tình, lúc đi thậm chí còn không thèm để lại cho hắn vài câu.

Đột nhiên Trịnh Tuân nhớ ra cái gì đó, hắn nhảy xuống giường, chạy đến thư phòng lục lọi ngăn kéo. Trong ngăn kéo có một hộp nhung nhỏ màu xanh, hắn chán nản thở dài mở cái hộp đó ra, bên trong là một chiếc cà vạt. Thứ này là hắn định tặng cho Dư Khác Bạch khi y tốt nghiệp, chia tay khuôn viên đại học, từ nay về sau làm việc có ích cho xã hội, ở phương diện này Dư Khác Bạch tuyệt đối không nói ra bất cứ yêu cầu gì, Trịnh Tuân cũng không chủ động giúp đỡ, hắn nghĩ với tính cách của y, hắn giúp y có thể khiến y hận hắn cả đời. Điều duy nhất có thể làm là tặng y một món quà có ý nghĩa, Dư Khác Bạch trưởng thành trong tay hắn, hắn mau cho y chiếc cà vạt này, trong lòng thậm chí còn nảy lên kiêu ngạo. Chỉ có điều sao cũng không ngờ được, mua đã lâu rồi mà hắn lại quên đưa cho Dư Khác Bạch.

Hắn gấp chiếc hộp lại, một lần nữa thả vào trong ngăn kéo. Trịnh Tuân nghĩ nếu một ngày bọn họ gặp lại nhau, đến lúc đó hắn nhất định phải đưa cho y. Đột nhiên hắn rất muốn biết giờ này Dư Khác Bạch đang làm gì. Y đã chuyển ra khỏi kí túc xá của trường, như vậy y chuyển đến nơi nào, tìm được công việc ra sao, bệnh mất ngủ đã đỡ chưa, quan hệ với đồng nghiệp như thế nào. Trịnh Tuân cười khổ, cảm giác mình lo chuyện bao đồng, hơn nữa còn không hợp tình hợp lý chút nào.

Hắn tắt đèn đi, sau đó trở lại phòng ngủ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh lại hắn sẽ có một cô dâu của mình.

Hôm nay Dư Khác Bạch tăng ca cho nên đến tận một rưỡi đêm y mới lết thân xác mệt mỏi về đến nhà. Y không ngờ mình mới đến thực tập ở công ty này vài ngày mà đã phải chịu cảnh tăng ca khủng khiếp như vậy, liên tục ba bốn ngày rồi cứ nửa đêm mới xong, mệt mỏi đến mức suýt nữa mất lòng tin vào cuộc sống. Nhưng thế cũng may, bởi vì cường độ làm việc lớn khiến chất lượng giấc ngủ của y cải thiện không ít. Tuy thời gian ngủ ban đêm không nhiều nhưng vô cùng sâu, sáng mai tỉnh lại sẽ không còn bồn chồn và mệt mỏi như trước nữa.

Y mở cửa vào nhà, phát hiện Cao Dương vẫn còn chưa ngủ. Lần nào cũng vậy, cứ y phải tăng ca thì Cao Dương sẽ chơi game trong phòng khác chờ ý trở về.

“Sao lại không ngủ?” Dư Khác Bạch thay dép, đi tới chỗ cậu ta ngồi, lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường: “Đã muộn rồi đấy.”

“Không ngủ được,” Cao Dương thoát ra khỏi trò chơi, nói với y: “Đã bật bình nóng lạnh rồi, đi tắm rồi ngủ đi, đói bụng không, tớ nấu mỳ cho cậu nha?”

“Không cần đâu.” Dư Khác Bạch không có thói quen ăn đêm, hơn nữa bây giờ y đang vô cùng mệt mỏi, chỉ mong được ngủ nhanh nhanh thôi.

“Được rồi, vậy cậu nhanh đi tắm đi, tớ cũng chuẩn bị đi ngủ đây.” Cao Dương duỗi thắt lưng một cái, ôm laptop đi về phòng mình.

Dư Khác Bạch nhìn cậu ta đóng cửa lại, nhẹ nhành thở dài một hơi rồi cũng đi về phòng. Thay quần áo, tắm rửa, lúc đứng dưới vòi hoa sen Dư Khác Bạch đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Y đã rời khỏi Trịnh Tuân được một tuần, ngày thứ hai khi đến thành phố M y đã bắt đầu thực tập, loay hoạy bận rộn đến mức không nhớ đến Trịnh Tuân nữa. Ngày mãi sẽ là hôn lễ của người nọ, Dư Khác Bạch nhắm mắt lại, hưởng thụ dòng nước ấm chảy từ trên đỉnh đầu xuống, sau đó lan đi khắp cơ thể.

Thật ra y vẫn rất tò mò, tưởng tượng cảnh người đó mặc âu phục đứng trong hôn trường sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ càng đẹp trai anh tuấn hơn bình thường, có điều hình như chẳng liên quan đến y lắm thì phải. Y vốn chỉ định tắm rửa qua loai, kết quả từ lúc nào bàn tay đã bất giác vòng ra hậu huyệt phía sau mình. Mỗi lần đi gặp Trịnh Tuân, cái chỗ ấy đều được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng tên kia rất phiền phức, gần như lần nào cũng bắn vào bên tron, đã khiến y mệt nhoài sau khi làm xong còn phải oằn mình hao tổn sức lực tẩy rửa nữa. Tuy rằng gần như lúc nào chuyện hậu kì cũng do Trịnh Tuân lo liệu. Chợt nghĩ đến chuyện này khiến Dư Khác Bạch càng hoảng hốt. Y phát hiện mình mới xa Trịnh Tuân không được bao lâu mà những chuyện kia đang dần dần trở nên vô thực, thật giống như nó chưa từng xảy ra, những đêm ướt đẫm mồ hôi, nhưng lần làm tình triền miên, tim đập mạnh mặt đỏ tươi vẫn ôm lấy nhau, tất cả đều là giả dối, chỉ là do y tưởng tượng ra mà thôi. Hiện tại chỉ có thân thể mệt mỏi rã rời và tăng ca liên tục mới là chân thật.

Không phải y không thích cuộc sống hiện tại nhưng đột nhiên lại lo lắng, liệu có một ngày nào đó y thực sự quên mất có một người tên là Trịnh Tuân.