“Cậu không hiểu nên có nói cũng không thông được.” Trịnh Tuân cảm thấy thật sai lầm khi đi thảo luận vấn đề này với Tiết Bác Tuyển, bởi cứ đối phương nói câu nào hắn cũng cảm thấy tính châm biếm trong đó, lại cảm giác người ta nói không sai cho nên thật sự không cách nào phản bác nổi.
“Tôi thật là không hiểu nổi.” Miệng Tiết Bác Tuyển ngậm thuốc lá, tựa vào ghế: “Chẳng hiểu sao cậu lại sợ hãi như vậy.”
Lúc anh nói chuyện, tàn thuốc rơi nhẹ xuống áo sơ mi, gió nhẹ thổi qua đem tàn bụi bay đi mất.
“Đã đọc《Ký ức của Shakespeare》chưa? Hừ, đáng ra tôi không nên hỏi, nhất định cậu chưa đọc rồi.”
Trịnh Tuân liếc xéo Tiết Bác Tuyển một cái, hắn cảm thấy kẻ nào nhất định viết luận văn đến điên người rồi.
“Cậu chính là một tên quỷ nhát gan, bởi vì sợ thất bại mà không dám kỳ vọng, bởi vì cậu sợ không mang lại cho Dư Khác Bạch những gì y mong muốn cho nên mới không hối tiếc chối từ tình cảm của mình, cậu biết cậu như thế được gọi là gì không? Cậu chính là một tên hèn nhát.” Tiết Bác Tuyển dùng ngón tay kẹp thân điếu thuốc lại, chỉ chỉ Trịnh Tuân lại nói: “Trước thì sợ chó sói, sau thì sợ hổ, kết quả thì sao, vừa chẳng có chó sói lẫn hổ, chỉ còn hai tên ngu ngốc thôi.”
“… Cậu uống lộn thuốc đúng không?” Trịnh Tuân biết Tiết Bác Tuyển đã nhiều năm rồi, cũng biết bạn mình là hạng người gì, chỉ có điều đối phương chưa bao giờ bàn luận chuyện tình cảm với hắn. Tiết Bác Tuyển cảm thấy lãng phí thời gian tốn nước miếng bởi Trịnh Tuân vốn là một công tử lông bông trong mắt anh, nói nhiều cũng vô ích thôi. Hơn nữa Tiết Bác Tuyển chưa bao giờ yêu ai, Trịnh Tuân thậm chí không biết có phải trong lòng anh chỉ tồn tại mấy giá sách.
“Hôm nay chưa uống đâu.” Tiết Bác Tuyển lại rít thêm một hơi thuốc, nói tiếp với Trịnh Tuân: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu thấy tôi chưa từng yêu ai cho nên không hiểu được khó khăn của cậu, cậu phải lựa chọn giữa tình cảm với gia đình sụ nghiệp, bởi tình cảm với cậu không đáng giá một xu, giờ không có thì sau này sẽ có, năm nay không có thì năm sau vậy. Cậu chỉ cần thỏa mãn xác thịt chứ không có như cầu cảm xúc, tất cả đều phải phục vụ sự nghiệp của cậu, tôi nói có sai không?”
Trịnh Tuân nhìn lại anh, không thể không thừa nhận, Tiết Bác Tuyển đã nhìn thấu hắn thế nào. Hắn lại châm thêm một điếu thuốc, giống Tiết Bác Tuyển mà tựa người vào lưng ghế.
“Nhưng từ khi gặp lại Dư Khác Bạch, à không phải là sau khi Dư Khác Bạch rời khỏi cậu, cậu phát hiện chuyện này khác hoàn toàn suy nghĩ của mình, cuộc hôn nhân của cậu thất bại, cuộc sống thất bại khiến cậu càng thêm hỗn loạn, nếu như trước kia cậu có thể dùng tiền để khiến dư khách bạch quy phục thì bây giờ đến tiền cũng không còn, bởi vì phần lớn tài sản của cậu đến từ gia đình mà cậu vừa tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ xong.” Tiết Bác Tuyển cười hỏi hắn: “Có hối hận không?”
“Không thể nói là hối hận.”
“Chẳng qua là phiền não?” Một tay Tiết Bác Tuyển cầm thuốc, một tay khác ấn mạnh vào mi tâm mình: “ Cậu thực sự không hận thì nếu tôi là cậu, tôi sẽ làm một cuộc cách mạng, vừa khiến cuộc sống của mình thay đổi vừa khiến mối quan hệ với Dư Khác Bạch có tiến triển. Thực ra cậu không ngốc đến mức không có thuốc chữa, cậu hiểu ý tôi mà, chẳng qua cậu không chắc đối phương có thật lòng yêu mình không, chứ không phải mấy tư tưởng mục rữa như “Trả thù hay chiếm hữu” hay xuất hiện trong phim
Đồng hồ trong phòng báo hiệu ba tiếng, nhắc nhở bọn họ giờ đã 3 giờ rồi.
Hai người đều không buồn ngủ, đầu óc Tiết Bác Tuyển thì quá hưng phấn vì đã viết xong luận văn, anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì Trịnh Tuân đến nhà mình, anh lại có thêm một đối tượng để trút bầu tâm sự.
“Dư Khác Bạch là một người có tính độc lập, tôi không thể thấu hiểu y được nhưng chỉ cần cậu đề cập đến y vài lần cũng đủ để tôi đoán được năm sáu phần, ngay từ đầu cách tiếp cận, đối xử của cậu đã sai rồi.”
“Nhưng nếu lúc đó tôi không cho y năm triệu thì không biết y đã chết ở xó xỉnh nào rồi!” Rốt cuộc Trịnh Tuân cũng tìm được cơ hội phản bác: “Chính y đến nói với tôi cứu y mà.”
“Cậu ngẫm đi, cậu đã biến mình thành chúa cứu thế của y rồi.” Tiết Bác Tuyển chán ghét nhìn Trịnh Tuân: “Nhưng cậu phải biết cuộc đổi chác của bọn cậu đã kết thúc rồi, sau đó đương nhiên y hoàn toàn có quyền từ chối bất kì đề nghị nào của cậu. Hơn nữa tôi nghĩ tính cách này của y là do bị cậu “áp bức” từ năm này qua năm khác mà hình thành nên đó.”
“Có cái rắm ấy, tôi làm sao áp bức y được, tôi dám thề từ trước đến nay tôi chưa từng đối xử thế với bạn giường, thậm chí còn đối xử rất tốt với y.”
“Điều này tôi không thể phủ nhận được, bởi vì cậu không hiểu được, “áp bức” tôi nói đến là ở trong lòng cơ.” Thuốc trên tay Tiết Bác Tuyển đã cháy hết, anh lại lấy thêm một điếu trong bao thuốc Trịnh Tuân, tiếp tục nói: “Tôi không biết nguyên nhân năm đó cậu dùng năm triệu cứu y, nhưng chắc chắn trước mặt y cậu rất kiêu ngạo, từ trong xương tủy cậu thấy mình đứng trên người khác hoặc vốn dĩ đó là vị trí của cậu, cho nên phải thực hiện nghĩa vụ hai năm với cậu khiến y mang gánh nặng lớn vô cùng. Y cảm thấy mình không được làm chủ cuộc sống bản thân, không được quyết định tương lai, nếu quả thật như lời cậu nói không có tiền của cậu thì y đã chết, như vậy y lại càng thấy tương lai vô vọng của mình, tất nhiên những điều này đều là do tôi suy đoán.”
Hai người cùng rơi vào yên lặng, Trịnh Tuân nghĩ lại những lời Tiết Bác Tuyển vừa nói. Hắn nhớ lại bóng dáng Dư Khác Bạch hồi còn ở bên hắn, đã mơ hồ cả rồi nhưng cũng đủ chứng minh lời dư bác tuyển nói là chính xác. Mọi yêu cầu của hắn đều được Dư Khác Bạch đáp ứng, y đem hết khả năng để phô diễn, biến mình thành một tình nhân hoàn mỹ.
Nhưng thực chất y đang nghĩ gì? Trịnh Tuân chưa bao giờ biết được.
Thậm chí khi bọn họ đi ăn, Dư Khác Bạch toàn gọi món Trịnh Tuân thích.
Trong hai năm qua Dư Khác Bạch đã kìm nén bản thân, từ bỏ nhân cách lẫn cá tính bản thân, toàn tâm toàn ý phục vụ Trịnh Tuân.
Đến lúc chia tay, “nhân cách” thực sự bị phủ bụi mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có điều hai năm qua đã tạo nên ảnh hưởng khó xóa nhòa trong lòng y. Có lẽ Dư Khác Bạch không thể tin được tình yêu của y được đến đapf, cho nên mới nói mong muốn có một sống sống độc thân an ổn.
Một điểm khác không may mắn bị Tiết Bác Tuyển đoán trúng, từ đầu đến cuối Trịnh Tuân luôn xem mình là chúa cứu thế của Dư Khác Bạch, cho dù sau khi kết thúc quan hệ, hắn vẫn cảm thấy hai người không bình đẳng. Hơn nữa Dư Khác Bạch lại là kẻ có lòng tự trọng mãnh liệt.
Cho nên biết bao yêu cầu nực cười trước đây của hắn đã mang lại tổn thương cực lớn trong lòng Dư Khác Bạch, cho đến lúc này Trịnh Tuân mới có thể lãnh ngộ được.
“Tôi khát.” Tiết Bác Tuyển nói: “Cậu vào tủ lạnh lấy cho tôi một lon cô ca.”
Trịnh Tuân lười động đậy nhưng Tiết Bác Tuyển không ngừng đạp hắn, không thể làm gì khác hơn là đứng lên. Lúc trở lại trong tay hắn không phải cô ca mà là bia.
“Thứ này càng uống càng khát.” Nói là vậy nhưng Tiết Bác Tuyển vẫn nhận lấy, mở lon ra, uống một ngụm hết gần nửa.
“Cô ca cũng vậy thôi!” Trịnh Tuân lại ngồi, bật nắp lon bia: “Hơn nữa cô ca giết chết tinh trùng đấy.”
Tiết Bác Tuyển cười một cái, mắng hắn một câu: “Đồ lưu manh.”