Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 3: Phù thuỷ mukep Lộ cô nương…



Gió đêm lồng lộng thổi bay mái tóc ngang vai của Lộ Quân Dao. Cô liêu xiêu đứng ra giữa đường, vẫy vẫy cánh tay đón đầu taxi.

Lăng Trạch Hàm đứng nhìn từ xa, đến bây giờ anh vẫn không dám tin người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là Lộ Quân Dao. Cô ngày xưa lịch thiệp nhã nhăn bao nhiêu nay lại trở nên ngang ngạnh và lạnh lùng bấy nhiêu. Thậm chí mái tóc đen dài chấm eo ngày xưa cũng đã không còn, đổi lại bây giờ là mái tóc ngang vai nhuốm màu nâu vàng nhàn nhạt.

Lúc trước cô không thích trang điểm kĩ càng bởi vì nó tiêu tốn thời gian. Giờ đây lớp mekup của cô chẳng thua kém bất kì người nổi tiếng nào, cô tỉ mỉ trau chuốt cho từng ngũ quan trên khuôn mặt.

Phải chăng ai rồi cũng sẽ thay đổi?

Hay là do từ trước tới nay anh chưa từng hiểu gì về con người cô?

Mải mê nghĩ ngợi khiến anh không hề hay biết Lộ Quân Dao đã rời đi từ bao giờ. Trong vô thức anh đưa mắt kiếm tìm, rồi chợt giật mình tỉnh mộng, xót xa khi nhận ra hai người từ lâu đã là người xa lạ.

Ngồi trên taxi quay trở về nhà, Lộ Quân Dao gục đầu bên cửa xe, không ngừng hồi tưởng về dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Trạch Hàm. Ánh mắt anh nhìn cô vẫn như ngày nào, lạnh lẽo và chán ghét. Còn cô, cứ mỗi khi trông thấy anh là tinh thần cứ đảo điên, không tỉnh táo nổi.

Lắc đầu lia lịa nhằm đập tan đi những suy nghĩ viển vông. Cũng chỉ là hai người từng quen vô tình gặp lại nhau như hai người xa lạ không chung lối. Từ nay về sau có gặp lại cũng chỉ là người dưng, có gì phải đắn đo suy nghĩ.

Để bản thân không nghĩ ngợi, Lộ Quân Dao đâm đầu vào công việc. Tuy mới về nước không lâu nhưng danh tiếng của cô đã sớm vang xa trên khắp thế giới.

“Phù thuỷ makeup Lộ cô nương…” là biệt danh gắn liền với tên tuổi Lộ Quân Dao suốt mấy năm nay.

Cô yêu makeup, yêu cái đẹp nhưng vì kết hôn với Lăng Trạch Hàm mà cô chọn gác lại ước mơ và sở thích của bản thân để chăm lo cho gia đình. Để rồi cuối cùng cô nhận về mình cái kết đắng. Anh vừa vô tâm hờ hững vừa ngoại tình trắng trợn, cô tự chốc vào mình combo đau khổ và dằn vặt suốt ba năm dài đằng đẵng.

Giờ đây, nếu như được chọn lại thì chắc chắn cô sẽ chọn sự nghiệp. Bởi vì sự nghiệp sẽ không bao giờ phản bội lại sự cố gắng của cô.

Công việc của cô tuy không vất vả nhưng lại phải tiếp xúc với vô số hạng người. Có thể buổi sáng sẽ chạy show cùng nữ minh tinh tiếng tăm lừng lẫy, đến khi tối đèn lại phải đi theo đoàn kịch hát rong giữa lòng thành phố nhộn nhịp.

Cách makeup của Lộ Quân Dao biến hoá khôn lường cho nên rất được ưa chuộng. Cái tên “Lộ cô nương” ngày càng nổi rầm nổi rộ trên đấu trường sắc đẹp. Rất nhiều minh tinh có tên tuổi muốn chiêu mộ cô trở thành stylist riêng cho bản thân. Nhưng cô chưa từng nhận lời bất kì ai, bởi vì cô muốn tự do khám phá và sáng tạo.

Không thể nói rằng cô cực kì thành công nhưng có thể khẳng định tên tuổi của cô đã chiếm vị trí nhất định trong giới sắc đẹp và thời trang.

Quay trở về nhà trong đêm khuya muộn, Lộ Quân Dao mệt mỏi rã rời nhưng khi ngắm nhóc con Thiên Thiên say ngủ, bao nhiêu muộn phiền trong cô đều tan biến hết. Suốt bốn năm qua, nhóc con là động lực để cô cố gắng, là hi vọng để cô tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ cất lời hát ru, Lộ Quân Dao âu yếm vỗ về con trai bé bỏng. Ban ngày do quá bận nên cô ít có thời gian bên con, chỉ có thể tranh thủ tối hôm để ở cạnh con lâu hơn một chút.

“À… ơi… À… ơi…”

———————————————

Sáng sớm hôm sau, Hạ Quân Dao có lịch makeup sớm cho đại minh tinh Âu Thiên Ân. Nghe đồn tính tình Âu Thiên Ân này rất kì dị, hiếm ai có thể kết thân được với cô ta, đặc biệt cô ta cực kì ghét người khác trễ hẹn. Vì thế Quân Dao đành đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ sớm hơn thường ngày rồi tất bật bắt taxi tới khách sạn WIN.

Tiếng gỡ cửa phòng vừa vang lên, bên trong vọng ra chất giọng nữ trầm ấm.

“Mời vào.”

Cánh cửa hé mở, Lộ Quân Dao xách theo đồ nghề bước vào, nụ cười trên môi cô vụt tắt khi một lần nữa chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lăng Trạch Hàm.

Cô cũng không rõ là anh có bất ngờ về sự xuất hiện của cô hay không? Điều duy nhất mà cô nhìn thấy ở anh là sự lạnh lẽo và hời hợt. Lạnh tới mức đủ để đóng băng căn phòng ấy. Hời hợt tới mức cô cứ ngỡ giữa mình và anh chưa từng quen biết, chưa từng gặp lại.

Vịn chặt tay cầm của chiếc hộp đựng đồ makup, Lộ Quân Dao cố gắng để cảm xúc hỗn độn không hiện ra mặt. Cô thẳng đường lướt qua anh, xem anh giống như không khí, như chưa từng tồn tại.

“Chị Ân… em là thợ makup mới…”

Sau một thoáng dò xét toàn diện từ vóc dáng, gu ăn mặc, cho tới lớp trang điểm của Lộ Quân Dao, Âu Thiên Ân khá hài lòng.

“Không tồi… Phong cách trang điểm của cô rất hợp ý tôi.”

Dứt lời Âu Thiên Ân lại quay sang phía Lăng Trạch Hàm, ngỏ ý muốn giới thiệu để hai người cùng làm quen.

“Đây là Lăng tổng- Lăng Trạch Hàm của công ty thời trang Fashin. Còn đây là phù thuỷ makup Lộ cô nương- Lộ Quân Dao. Hai người làm quen một chút đi, dù sao chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài mà.”

Đặt cốp đồ trên tay xuống, Lộ Quân Dao xoay người về phía Lăng Trạch Hàm, chĩa bàn tay trái lên trước, cất giọng nói bình thản.

“Xin chào Lăng tổng, sau này mong có thể hợp tác thuận lợi.”

Rõ ràng trong đôi mắt Lộ Quân Dao không hề có một chút quen thuộc nào, hoàn toàn không có, thay vào đó là sự lạ lẫm và lạnh lùng.

Điều đó khiến Lăng Trạch Hàm có chút chạnh lòng nhưng cũng nhanh chóng bị sự lạnh lùng của vẻ bề ngoài che khuất.

“Xin chào Lộ cô nương… Hợp tác thuận lợi.”

Cái bắt tay mang ý nghĩa giữa hai người chỉ là quan hệ đối tác, ngoài ra không có bất cứ tình cảm cá nhân nào cả. Dù hơi bất ngờ nhưng Lộ Quân Dao chưa từng để việc riêng ảnh hưởng tới công việc, càng không muốn để bất cứ ai ngáng bước chân cô.

Bây giờ cô đã quyết định quay trở về nước định cư thì chắc chắn sẽ phải chạm mặt Lăng Trạch Hàm thường xuyên. Bởi vì Fashin đang là công ty dẫn đầu trong nước về xu hướng thời trang và đi đầu về đổi mới phong cách. Từ trước tới nay, makup và thời trang hoàn toàn không thể tách rời nhau được.