Ngoảnh mặt quay lưng, Lộ Quân Dao cố ý né tránh đi ánh mắt thâm tình của Lăng Trạch Hàm, vì mỗi khi bắt gặp, cô không cách nào kiềm chế nổi bản thân, cứ điên cuồng đắm mình vào trong sự ấm áp ấy.
Cô thực không rõ là anh đang thật lòng hay chỉ vì áy náy…
Dù sao anh cũng đã biết được tất cả sự thật, càng ngẫm ra mọi hành động trước kia của bản thân đều sai trái, thì cảm giác áy náy muốn bù đắp cũng là đương nhiên. Hơn nữa, có người đàn ông nào sẵn sàng mở lòng chấp nhận một đứa trẻ không cùng máu mủ về chung một nhà chứ! Cứ cho là anh chấp nhận, thì liệu anh có thật lòng đối tốt với nó không?
“Quân Dao, anh thật lòng…”
“Tôi cần chuẩn bị một số việc, đi trước đây.”
Lăng Trạch Hàm định nói ra mấy lời thật lòng nhưng cơ bản Lộ Quân Dao không hề cho anh cơ hội. Anh chỉ đành lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Lộ Quân Dao thấp thoáng mờ nhạt rồi khuất hẳn.
Dẫu biết trước con đường sau này mình đi sẽ lắm chông gai nhưng khoảnh khắc ấy anh không khỏi chạnh lòng, nuối tiếc vì đã đánh mất đi thứ quý giá.
“Sao thế? Hai người lại cãi nhau rồi à?”
Âu Thiên Ân cảm thấy bầu không khí giữa cô và anh có gì đó không đúng lắm, mới mấy ngày trước còn tung tăng vui vẻ, nay lại thần sầu thấy rõ, lại né tránh ánh mắt của nhau, rõ ràng đã xảy ra chuyện.
“Không phải cãi nhau, mà cô ấy đã biết việc chúng tôi ly hôn, hơn nữa lại nghe từ người khác, chứ không phải do tự tôi thú nhận.”
Thanh âm của Lăng Trạch Hàm mang màu tăm tối và sầu ưu, vẻ mặt thất vọng cúi sầm xuống, thi thoảng xen kẽ giữa hơn thở hụt là tiếng thở dài đằng đẵng, nghe có vẻ bất lực lắm!
“Như thế cô ấy giận là đúng rồi, phụ nữ chúng tôi không giống đàn ông các anh, chúng tôi cần tự trọng và niềm tin hơn mọi thứ, anh như thế khác nào đang dẫm đạp lên sự kiêu hãnh của cô ấy, hiển nhiên còn đánh mất đi sự tin tưởng từ cô ấy.”
Âu Thiên Ân tỏ ra đồng cảm với Lộ Quân Dao, giọng nói có đôi ba phần âm lãnh.
“Theo chị bây giờ tôi phải làm sao?”
Đường đường là Lăng tổng cao ngạo nay lại chịu cúi đầu xin ý kiến người khác sao? Thật không thể nào tin nổi. Có điều nhìn sâu trong đáy mắt anh, Âu Thiên Ân có thể nhận thấy tình yêu mà anh dành cho cô là thật, hơn nữa còn lớn hơn tất cả mọi thứ trên đời.
“Cứ từ từ dỗ dành thôi! Phụ nữ ấy à, tuy cứng miệng vậy thôi nhưng lại rất dễ mềm lòng, dù mạnh mẽ thế nào thì vẫn là một cô gái có trái tim yếu đuối.”
Miệng có thể nói dối nhưng trái tim thì không…
Tuy ánh mắt Lộ Quân Dao dành cho Lăng Trạch Hàm có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại ẩn chứa bao run rẩy, tự mình tạo ra vỏ bọc âm lãnh, cũng tự mình nhấn chìm bản thân, cô chính là như thế!
Chỉ là cô giỏi nguỵ trang, anh thực không biết nên bắt đầu từ đâu, dỗ dành như thế nào. Nói trắng ra, từ bé đến lớn anh chưa từng biết cách dỗ dành người khác.
Nhưng để không tuột đi người vợ thục đức thì anh sẵn sàng lắng tai học hỏi.
Suốt cả ngày hôm ấy, Lăng Trạch Hàm cứ mặt dày đi theo sau Lộ Quân Dao, mỗi khi có việc cần lại xắn tay xấn vào giúp, cho dù bị đuổi như đuổi tà thì anh vẫn ở lì không chịu rời đi. Bề ngoài tỏ vẻ phiền hà nhưng thực chất cô đã bị làm cho lung lay.
Đúng là cô vẫn hững hờ với anh, nhưng không quá mức tuyệt tình như khoảng thời gian mà cô vừa từ nước ngoài trở về, khoảng cách giữa hai người cảm giác như đang từng bước xích lại gần hơn, dù chỉ là nhỏ nhưng cũng không tới mức mất hết hi vọng.
“Dừng tay nghỉ một lát, anh mua cơm trưa cho em rồi đây.”
Lời nói ấy như một cơn sóng điện truyền thẳng vào tai Lộ Quân Dao, cô ngơ ngác nhìn hộp cơm trên tay anh, thực không thể tin nổi vào mắt mình, anh đã chạy qua hơn mười con phố chỉ để mua món thịt kho tàu mà cô thích, hương thơm ấy khiến cô dễ dàng đoán ra, đó là món ăn của cửa tiệm dì béo ở ngõ nhỏ bên rìa ngoại ô.
Hổn hển thở, mỗi một nhịp phát ra đều mang âm điệu nặng nề, có lẽ là anh đã hao tốn không ít công sức, nhưng, cô thực không hiểu, anh làm vậy để làm gì?
“Nể tình anh có lòng em có thể ăn một ít không?”
Thanh âm của anh nhẹ nhàng như tiếng piano nốt trầm, nghe thật êm tai, nhưng thật ra, sâu trong lòng anh dấy lên bao lo sợ, sợ là cô sẽ không thèm đếm xỉa tới.
“Được rồi, tôi sẽ ăn, anh không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi.”
Không ngờ Lộ Quân Dao không những không từ chối mà còn thẳng thắn nhận lấy hộp cơm trên tay Lăng Trạch Hàm. Bất ngờ đến sượng người, bàn tay anh đông cứng lại, những ngón tay cứ bám chặt lấy hộp cơm không buông ra nổi.
“Anh không buông ra thì sao mà tôi ăn.”
“À phải… Anh xin lỗi…”
Lăng Trạch Hàm luống cuống thả tay, anh chỉ có thể gượng cười đối đáp lại tình huống khó xử ban nãy.
“Anh còn không đi đi.”
“Anh có thể ở lại chờ em ăn xong không?”
“Không được. Nếu anh còn không đi thì tôi sẽ đổi ý, không ăn nữa.”
“Đừng, đừng, anh đi.”
Không can tâm nhưng Lăng Trạch Hàm vẫn phải lủi thủi rời đi khỏi phòng nghỉ của Lộ Quân Dao.
Thôi vậy! Cứ tiến lên từng bước, còn hơn nhảy bộp cái tới đích nhưng cuối cùng lại chẳng có gì trong tay.
Chỉ cần em không mất tích thì anh vẫn còn cơ hội…
Buổi chiều tan ca, Lăng Trạch Hàm bị đám phóng viên vây kín, đúng là đám “chó săn” thông tin nhạy bén, vụ việc của vợ chồng anh mấy năm nay đều êm đẹp, chẳng hiểu sao hôm nay đột nhiên lại bị đào bới lên. Rốt cuộc là ai muốn dở trò?
“Lăng tổng, cho hỏi có phải là anh đã ly hôn rồi không?”
“Có phải gần đây anh lại sắp tái hợp với vợ cũ không?”
“Theo anh nghĩ tình yêu và hôn nhân là gì?”
“Lăng tổng, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
Khó khăn lắm Lăng Trạch Hàm mới tách ra được khỏi sự săn lùng của đám “chó săn”, anh lập tức gọi điện cho Lộ Quân Dao tỏ ý muốn thông báo.
“Lát nữa em tan ca nên đi cổng sau, phía trước đang có nhiều phóng viên hóng hớt lắm!”
“Phóng viên sao?”
“Ừm… Không biết ai tung ra tin đồng giữa hai chúng ta, cho nên rất nhiều phóng viên đã tụ tập trước cửa phim trường, em cẩn thận chút.”