“Tịnh Tịnh, chúng ta có thể ngồi ở bàn kia không?”
Ánh mắt Lộ Quân Dao ám chỉ về chiếc bàn sát gần chỗ Lăng Trạch Hàm, có lẽ ở vị trí ấy sẽ thuận lợi hơn, dễ bề nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ.
“Được đó.”
Hai mắt Cố Tịnh sáng rực nhìn Lộ Quân Dao, đầu gật lia lịa ra vẻ ưng thuận.
Hai cô gái luồn lách tới chiếc bàn ngay phía sau lưng Lăng Trạch Hàm, cảm giác nguy hiểm cận kề, tim đập thình thịch, nếu như bị phát hiện thì Lộ Quân Dao xem như xong đời.
Rửa tai lắng nghe, cố gắng để nghe rõ từng câu chữ mà anh và cô ta nói với nhau.
“Lăng tổng, việc công xong rồi giờ chúng ta có thể nói chút việc tư không?”
La Tuyền không chút ái ngại hỏi Lăng Trạch Hàm, ngữ điệu mang đầy sự tò mò.
Lặng người một chốc, cố nghe xem động tĩnh phía sau lưng mình, làn môi mềm của Lăng Trạch Hàm một lần nữa vểnh lên nụ cười, một giây kế tiếp, anh liền quay sang gật đầu nói với La Tuyền.
“Được thôi! Dù sao thời gian vẫn còn sớm, chúng ta không vội.”
Một tia vui sướng hiện lên nơi đáy mắt La Tuyền, cô ta lưỡng lự hỏi anh:
“Lăng tổng, anh đã kết hôn chưa?”
Vốn không muốn biết mục đích câu hỏi của La Tuyền, chỉ là Lăng Trạch Hàm muốn thăm dò thái độ của ai đó, cơ hội này quả nhiên là rất tốt, anh cảm nhận được mùi phẫn nộ đang ẩn duật đâu đây, hoà tan trong bầu không khí ngộp thở.
“La tổng, cô thật biết nói đùa, cả nước đều biết tôi đã ly hôn, chẳng lẽ cô thật sự không biết?”
“Cũng không phải là hoàn toàn chưa nghe tới, chỉ là tôi sống ở Mỹ lâu năm, lần trở về này vẫn còn lạ lẫm, cho nên tin tức vẫn hơi mù tịt một chút.”
Câu trả lời khá thuyết phục, nghe đồn La Tuyền này hai mươi mốt tuổi qua Mỹ, hai mươi bốn tuổi được Fix chiêu mộ làm trưởng phòng kinh doanh, hai mươi sáu tuổi nhảy vọt lên nắm giữ chức vụ tổng giám đốc, năng lực như thế thì hẳn không phải là người bình thường. Hơn nữa, là một cô gái đi lên từ đôi bàn tay trắng để tới được ngày hôm nay, La Tuyền đã chịu không ít khổ cực, có lẽ thời gian để đọc tin tức cũng chẳng có bao nhiêu, không biết rõ cũng không có gì là lạ.
“La tổng đúng là người của công việc.”
La Tuyền nâng đũa lên gắp miếng thức ăn cho vào bát Lăng Trạch Hàm, làn môi đỏ mọng cười thật quyến rũ, người phụ nữ này thực có vẻ đẹp khiến người nhìn phải xiêu lòng.
“Chúng ta cũng nên dùng bữa rồi chứ!” Đặt đôi đũa về vị trí cũ, La Tuyền khẽ hít một hơi, rồi ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn Lăng Trạch Hàm, tận sâu nơi đáy mắt cô ta là sự thâm tình và ấm áp. “Tôi rất tò mò người mới của Lăng tổng trông như thế nào?”
Mép môi Lăng Trạch Hàm nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, ý muốn nói là cô ta cuối cùng cũng đặt đúng trọng tâm câu hỏi, đáy mắt anh tràn đầy say mê khi nhắc tới người ấy.
“Là một cô gái giống với vợ cũ của tôi.”
Hai chữ “vợ cũ” truyền tới tai La Tuyền, như có tia sét đánh ngang đầu, sắc mặt xám xịt lại, cứ ngỡ là bản thân không tập trung nên đã nghe nhầm.
“Là do tôi nghe nhầm… hay điều anh nói là thật…”. Truyện Mạt Thế
Phía sau lưng anh dội lên tiếng rục rịch lớn, hình như có người đã thực sự giận dỗi mà bỏ đi, rất nhanh chóng, bên ngoài cửa kính phảng phất lại một dáng hình quen thuộc, khiến Lăng Trạch Hàm không thể nào rời mắt.
“Là cô ấy.”
Tia theo hướng nhìn của anh, La Tuyền khá sốc, cảm giác cô gái kia thật quen mắt.
“Hình như… tôi đã thấy cô ấy ở đâu rồi…”
Lăng Trạch Hàm thoải mái cười hồi đáp:
“Là trên các mặt báo. Dạo gần đây cô ấy được lên báo thường xuyên.”
Mi tâm La Tuyền nhiu lại, cô càng ngày càng không thể hiểu nổi ý tứ trong đầu Lăng Trạch Hàm, nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt mà anh dành cho cô gái kia tràn đầy từ tính, tựa hồ như linh hồn đang bị cô ấy hút trọn.
Cuối cùng, La Tuyền cũng đã nhớ ra, cô ấy chính là phù thuỷ makeup- Lộ Quân Dao, nếu không nhầm thì cô ấy cũng chính là vợ cũ của Lăng Trạch Hàm. Chẳng lẽ tin đồn quay lại của hai người họ là thật?
“Cô ấy là Lộ Quân Dao, cũng là…”
Trong khi La Tuyền đang hoang mang, thì Lăng Trạch Hàm thẳng thắn giúp cô ta khẳng định, thanh âm chứa đầy mật ngọt, như người đàn ông đang yêu đương.
“Đúng thế, là vợ cũ của tôi. Đó cũng là người mà tôi yêu hiện tại.”
Cái gì?
Như bị một tản đá đè nặng trên vai, đầu óc choáng váng và mụ mị.
Đây là phim ngôn tình sao?
Kịch bản kiểu gì thế này?
“Lẽ nào tin đồn hai người tái hợp là thật sao?”
Lăng Trạch Hàm thẳng thắn trả lời:
“Tin đồn chưa chắc đã là sự thật. Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, không có lửa thì làm sao có khói. La tổng, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Vội vàng đứng dậy rời đi, đuổi theo dáng hình Lộ Quân Dao ẩn duật trong màn đêm tăm tối, giây phút ấy khiến La Tuyền thực sự tin là đời thực cũng có chuyện ngôn tình.
Lộ Quân Dao hậm hực ngồi xuống ở ghế đá ven đường, giận dữ chà xát đế giày trên mặt bê tông xám xịt, vẻ mặt đen lại như bầu trời sắp chuyển bão. Cô không hiểu nổi chính mình, tại sao lại phải tức giận đến thế? Nhưng cũng không cách gì kiềm chế nổi cảm xúc.
Cái thứ cảm giác chết tiệt này đã dày vò cô suốt những năm qua…
Dù hơi mơ hồ, nhưng cô ý thức được quá khứ bị cô lãng quên, cũng đã từng lặp đi lặp lại rất nhiều lần loại cảm giác này. Bởi vì hôm nay cô thấy thực quen thuộc, quen như đã từng, như một tiền lệ không thể nào rũ bỏ.
“Dao Dao, cậu không sao chứ?”
Cố Tịnh vừa chạy tới, vẫn còn thở hổn hển, xoay người nhẹ, rồi ngồi xuống ngay cạnh Lộ Quân Dao.
“Tớ nói là mình ổn thì cậu có tin không?”
Phúng phính hai má, tỏ vẻ thảm thương, Lộ Quân Dao rầu rĩ nói, thanh âm nghe thực xót xa.
“Đương nhiên là không rồi.” Cố Tịnh bất lực lắc đầu.
“Vậy cậu có thấy mình hỏi dư thừa quá rồi không?” Màu sắc trên gương mặt Lộ Quân Dao chuyển sang đen trắng, trông thực quỷ dị.
“Không thừa. Tớ muốn biết cảm nhận của cậu sau khi tận mắt chứng kiến cảnh chồng cũ vui vẻ bên người mới.”