Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 76: Anh phải tỉnh lại…



Anh phải tỉnh lại…

Cố Tịnh lao tới ôm Lộ Quân Dao vào lòng, cố chấn an tinh thần cô, bàn tay nhẹ xoa xoa đằng sau bờ lưng run rẩy của cô, chất giọng nửa yếu ớt, nửa nơm nớp lo sợ, chậm rãi vang lên.

“Dao Dao à, Trạch Hàm… anh ấy… đang trong phòng cấp cứu.”

Lộ Quân Dao ngây người, như bị một cái búa giáng xuống đầu, đau đến điên dại.

Trạch Hàm vì cô mà bị thương, lại vì cô mà chịu đựng. Bây giờ anh ấy sống chết thế nào còn chưa rõ, sao cô có thể yên tâm ngồi đây.

Trườn dậy khỏi giường, thẳng thừng rút dây chuyền nước ra khỏi cánh tay, Lộ Quân Dao lao đao bước, ra tới cửa liền ngã quỵ xuống, da thịt rớm máu vẫn tiếp tục bò dậy.



“Dao Dao, cậu còn yếu, cẩn thận chút.” Cố Tịnh hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Lộ Quân Dao.

Lững thững bước đi như người mất hồn, nước mắt cô thành dòng tuôn rơi, ruột gan nóng rực như chứa lửa, ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi đi tâm can cô.

Lê thê bước tới trước cửa phòng cấp cứu, bàn tay thon mịn chạm lên khe cửa, lòng đau như cắt khi nhìn da thịt anh đang bị cứa từng lớp, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền lại, bảng chỉ định nhịp tim liên tục lên xuống thất thường. Cứ mỗi khi nghe tiếng bác sĩ gào hai chữ “kích tim” lòng cô như bị đâm một nhát, tái tê vô cùng.

“Trạch Hàm… anh phải tỉnh lại… anh nhất định không được bị làm sao cả. Con trai chúng ta- Thiên Thiên nó cần có bố. Anh còn chưa biết việc Thiên Thiên là con ruột của anh kia mà.”

Tiếng khóc vỡ oà trong màn đêm tĩnh lặng, khiến ai ai nghe thấy cũng phải xót xa.

Nói thực lòng, cô chưa từng sợ mất thứ gì như hiện tại, anh như nguồn sống của cô, mất anh rồi thì cuộc sống cô còn gì là ý nghĩa.

Cố dặn lòng phải bình tĩnh, nhưng thực sự cô không bình tĩnh nổi.

“Dao Dao, anh ấy sẽ không sao đâu. Chúng ta ra kia ngồi một lát trước, có được không?” Cố Tịnh vỗ vai an ủi, rồi dìu cô tới ngồi ở dãy ghế trước phòng phẫu thuật.

“Tịnh Tịnh, anh ấy sẽ thực sự không sao thật chứ!”

Đôi mắt đượm buồn của Lộ Quân Dao quay sang nhìn Cố Tịnh, đáy mắt sâu như chim ưng, tựa hồ trong đó có chứa một hố đen đầy ma lực, khiến thần thức con người không thể tỉnh táo, càng lúc càng bị dằn vặt bởi nỗi đau. Mặc dù, không phải lỗi của cô nhưng thâm tâm cô vẫn luôn tự trách.

“Yên tâm đi, người tốt nhất định sẽ bình anh.” Cố Tịnh nhẹ nắm tay Lộ Quân Dao, ánh mắt cố giấu giếm sự lo âu, để chấn hưng tinh thần cô.

“Trước kia tớ luôn nghĩ bản thân mình đủ mạnh mẽ để làm ngơ mọi chuyện có liên quan đến anh ấy, nhưng sự thật là tớ chưa từng làm được. Kể từ sau khi gặp lại anh ấy tớ đã bị dao động, có đôi lúc không tự chủ được mà thầm ngắm nhìn anh ấy, tuy ngoài miệng nói mình không còn tư cách để quan tâm anh ấy nhưng sâu trong lòng tớ thật sự rất sợ mất đi anh ấy, giống như trước kia, khi thấy anh ấy gặp nguy hiểm tớ vẫn không kìm được lòng mà chịu thay anh ấy một mạng. Đối với tớ, anh ấy rất quan trọng, tớ còn chưa nói cho anh ấy biết việc Thiên Thiên là con trai anh ấy, tớ với Jack kết hôn chỉ là trên danh nghĩa, để tớ có thể đường đường chính chính nuôi dưỡng con trai, giữa tớ với Jack chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thậm chí còn chưa phải là vợ chồng thật sự. Tớ còn…” Lời kể của cô thật da diết, giống như đang bị hàng ngàn lưỡi dao cùn cứa đứt ruột gan.

“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nữa, chờ tới lúc Trạch Hàm tỉnh lại thì cậu tha hồ nói.”

Cố Tịnh đau xót khi nhìn thấy Lộ Quân Dao cứ như người điên tự trách, cũng là một đời người, mà sao cô lại phải gánh chịu nhiều đắng cay như thế.

“Quân Dao, cô yên tâm, Trạch Hàm mà nghe thấy lời cô vừa nói, có nằm trong quan tài cũng sẽ bật nắp tỉnh lại. Huống hồ, hiện tại cậu ấy chỉ là chưa được ra khỏi phòng cấp cứu thôi mà, cậu ấy sẽ không nỡ xa cô đâu!”

Cố Tịnh nhăn nhó, cùi tay vào lườn Thẩm Xuyên: “Anh nói sằng bậy cái gì thế hả?”

Lời của Thẩm Xuyên quả thực rất buồn cười, nó thành công chọc cười Lộ Quân Dao.

Đúng thế! Sao mà Lăng Trạch Hàm lại nỡ bỏ cô lại một mình. Chẳng phải anh đã hứa sẽ dùng hết quãng đời còn lại để bù đắp cho mẹ con cô rồi hay sao? Nếu như anh thực sự cứ thế mà đi thì cô có phải phạm tội tày đình, cũng sẽ lục tung khắp âm phủ lên để kéo anh về.

Bầu không khí ổn định chưa bao lâu thì nhà họ Lăng tới, Vương Hiệu như người phát điên lao về phía Lộ Quân Dao.

“Con đàn bà xấu xa, mày làm gì mà cháu trai tao mà khiến nó thành ra như thế kia hả?”

Cũng may Thẩm Xuyên nhanh tay cản bà ta lại: “Lăng phu nhân, bà đừng quá kích động.”

“Cậu buông tôi ra, tôi phải đánh chết cô ta.” Vương Hiệu ra sức lay cánh tay Thẩm Xuyên ra.

“Đủ rồi.” Tiếng thét dữ dội truyền tới, là Lăng Phong, anh ta thực sự không thể tiếp tục nhắm mắt để mẹ tiếp tục làm càn. “Mẹ có thôi đi không? Mẹ yêu thương anh Hàm tới vậy sao? Mẹ đừng tưởng là con với bố không hề biết những việc mà mẹ lén lút làm sau lưng đối với anh con. Hôm nay, anh ấy đang nằm thoi thóp trong kia, còn chưa biết sông chết thế nào, mẹ còn đứng đây mà làm loạn sao? Chị Dao, chị ấy là vợ của anh con, là con dâu nhà họ Lăng, mẹ không có quyền đánh chị ấy, càng không có quyền lăng mạ chị ấy.”

“Lăng Phong con…” Vương Hiệu sốc đến tím tái mặt mày, ôm lấy ngực thở dốc.

“Hôm nay cho dù phải từ mặt mẹ, con cũng quyết bảo vệ người anh trai con yêu tới cùng. Mẹ mau đi đi, đừng để anh con sau khi tỉnh lại phải nghe thấy những điều không hay.” Lăng Phong dặn lòng nói ra mấy lời tuyệt tình. Nhưng kì thực, đối với anh ta, Lăng Trạch Hàm còn hơn cả anh trai ruột, vì từ nhỏ dù anh ta có làm gì sai cũng đều có Trạch Hàm ra sức che chở. Tuy anh ít nói, mặt lầm lầm lì lì nhưng lại là người sống vô cùng tình cảm, luôn là người bao dung hết mực với Lăng Phong.

“Lão Lăng… ông nói gì đi chứ?” Vương Hiệu chuyển qua phía Lăng Hạc.

Lăng Hạc thở dài: “Nếu bà còn không đi thì tôi sẽ lập tức ly hôn.”

Vương Hiệu vùng vằng giận dữ bỏ đi.

Lộ Quân Dao bèn tiến lên trước nói: “Chú à, Lăng Phong à, hai người không cần nặng lời với thím như thế đâu! Chắc là do thím lo cho Trạch Hàm thôi mà.”

Lăng Phong đáp lại: “Chị dâu không cần lo, bà ấy không nỡ rời khỏi Lăng gia đâu! Để bà ấy đi đi, ở đây lại càng thêm loạn.”