Du An Lý nhìn màn hình máy tính bảng, kiểm tra sửa chữa lịch trình, sau khi ra khỏi thang máy, cô đưa máy tính bảng cho người đi theo.
Tả Nhan vô thức nhận lấy, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Một giờ chiều, đi ra ngoài với tôi, lịch trình đã ghi chi tiết cụ thể."
Giờ nghỉ trưa kết thúc lúc hai giờ, chiếm dụng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi có quá phận hay không ra?
Tả Nhan tức giận nhưng không dám nói gì, cầm máy tính bảng gật gật đầu.
Du An Lý xoay người, sải bước về phía cửa văn phòng.
Tư thái hiên ngang oai hùng này, bước đi giống như đi sàn catwalk.
Tả Nhan ở phía sau dùng sức trợn mắt mới đi theo cô.
"Còn mười giây."
Thanh âm của Du An Lý đột nhiên từ phía trước vang lên.
Tả Nhan sửng sốt, khi phản ứng lại mới lập tức sải bước lao tới.
Khi bước lên đường chết vào cửa, nữ nhân đi ngang qua nàng nhỏ giọng nói: "Đừng ăn cơm trưa."
Lúc này Tả Nhan thực sự nổi giận, đồng chí áp bức giai cấp công nhân vô sản cũng phải có mức độ a! Thậm chí còn không cho người ta ăn cơm, có phải là con người không?
Đang định lên tiếng chất vấn cô đừng quá đáng, bên tai liền nghe thấy thanh âm truyền đến: