Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 74: Hạn hán 1



Sau khi đi bộ khoảng 40 phủ, một người chơi đột nhiên mở miệng nói: “Tôi nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.”

[ Bởi vì vận động quá sức dưới ánh nắng mặt trời, bạn bị say nắng, sức mình -3, nhanh nhẹn -3, thể chất -3, trí tuệ -3, tinh thần -3. ]

[ Tốc độ hồi phục cơ bản thay đổi thành: 1 điểm HP/5 phút, 1 điểm mana/5 phút. ]

[ Nghỉ ngơi trong 2 giờ (2 giờ liên tục tránh ánh nắng mặt trời trực tiếp, không làm việc) có thể phục hồi sức khỏe. ]

“Đây là say nắng này sao? Đã ra ngoài bao lâu rồi?” Các thành viên của đội thu thập không dám tin: “Thuộc tính thể chất là bao nhiêu? Có phải cậu không cộng điểm thuộc tính nhiều không?”

Không trách anh ta nghi ngờ, thật sự là thể chất suy yếu vượt quá tưởng tượng của anh ta.

Nếu những người khác cũng vậy, làm sao nhóm có thể đi ra ngoài khám phá và thu thập? Sợ là chỉ có thể hoạt động ở phụ cận thành Lăng Vân.

“Chỉ sợ sẽ làm cậu thất vọng.” Người chơi dính trạng thái tiêu cực tràn đầy sương mù: “Cứ mỗi lần lên cấp, điểm thuộc tính tự do +3. Không cần biết hai điểm thuộc tính tự do còn lại như thế nào, thể lực phải +1.

“Mùa hè năm ngoái, nếu đi ra ngoài mà cấp hơi thấp, thể lực hơi kém đội nón cũng có thể đi bộ dưới nắng mặt trời trong hơn 1 giờ.”

“Độ bền của nón đã hết, tạm thời không có trang bị che nắng, nhưng thuộc tính thể lực cao hơn nhiều so với năm ngoái. Xem ét tất cả các khía cạnh của nó, tôi có lý do để tin rằng năm nay nóng hơn so với năm ngoái. Thời gian tự do có thể giảm đáng kể so với năm ngoái.”

Thành viên tiểu đội thu thập nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời.

Đúng lúc này, mi tâm một người nhảy lên, chậm rãi vươn tay: “…

Tôi cũng bị say nắng.”

“Trang bị cũng giống như năm ngoái, cấp bậc cao hơn năm ngoái 3 cấp, nhưng sau khi đạt được điểm thuộc tính tự do lại không cộng thêm thể lực.”

“Nói cách khác, cùng thuộc tính thể lực, cùng trang bị che nắng, năm nay chỉ có thể chống đỡ bốn mươi phút. Nếu nhớ chính xác, năm ngoái trụ được gần một giờ.”

Trong lúc nói chuyện, một người chơi loạng choạng: “Kỳ quái, sao bỗng nhiên có, có chút choáng váng?”

Lời còn chưa dứt, anh ta “loạch xoạch” ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.

Vân Lăng: “….”

Những người chơi khác: “….”

Gần như quên mất, một số người bị say nắng chỉ dính vào trạng thái tiêu cực, còn một số người bị say nắng sẽ rơi vào hôn mê.

Trên đường chiến đấu đột ngột ngất xỉu, còn có thể có kết cục gì tốt? Sợ không phải trực tiếp bị BOSS gặm sao!

Vân Lăng bất đắt dĩ: “Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.”

Cách đó không xa, cổ thụ che trời, cây cối rợp bóng mát.

Các thành viên tụm năm tụm ba ngồi xuống dưới bóng râm, thuận tiện nghỉ chân, uống một ngụm nước.

Vân Lăng phân phó NPC chăm sóc bệnh nhân, còn bản thân cô đứng ở một bên, cúi đầu suy tư.

“Lửa kìa! Lửa kìa!”

“Cây cối đang bốc cháy!”

Vừa ngồi xuống chưa được hai phút, đã có người chơi hoảng hốt hô to.

Vân Lăng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gốc cây bách mộc hừng hực lửa đỏ, hơn nữa lửa còn có xu thế lan tràn bốn phía.

“Tất cả đều lui ra!” Cô quyết định nhanh chóng.

NPC nhanh chóng tránh ra, người chơi cũng chạy chậm để tránh xa. Chỉ có ba người quá hoảng hốt, lúc chạy trốn không nhìn đường, lại rời khỏi đoàn đội.

Đến lúc ý thức được, bọn họ phát hiện mình cách ngọn lửa rất xa, nhưng cách cả đội cũng rất xa.

“Chúng ta mau trở về.” Trong lòng người chơi căng thẳng, lo lắng nói: “Vùng hoang dã bên ngoài rất nguy hiểm, không thể ở một mình!”

Lời nói này, cũng không phải anh ta cố ý ở một mình… Đây không phải là vì khi chạy không nhìn đường sao?

Hai người còn lại cũng không tranh cãi, chạy về phía đoàn đội.

“Đừng quá khẩn trương, chắc là không có chuyện gì đâu, chỉ cách vài bước.”

Một người chơi có vẻ mặt trấn định cũng không lo lắng.

Lời còn chưa dứt, một gốc hoa ăn thịt người lấy thế sét đánh không kịp bưng tai kề sát, há to miệng, ngoạm nuốt chửng anh ta.

Hai người còn lại: “!!!”

Một người bi phẫn không thôi: “Đừng lập flag lung tung!”

Một người khác run rẩy bắp chân, suýt chút nữa đã ngã xuống: “Quái có tên, là BOSS! Chạy đi!”

Nói thì chậm làm thì nhanh, hai sợi dây leo vươn ra trói bọn họ lại.

“Cứu mạng!”

Tiếng la hét cuồng loạn vang vọng khắp rừng cây.

Vân Lăng quyết đoán hạ lệnh: “Cứu người.”

Cùng một thời gian, ánh lửa lấp lánh, mũi tên vừa b ắn ra trúng một cái đã g iết chết BOSS hoa ăn thịt người và BOSS thu yêu.

Hai thành viên đội thu thập còn sống sót sau khi bị cướp, sắc mặt trắng bệch, chạy vội vàng về đoàn đội. Người bên cạnh ân cần hỏi thăm, bọn họ run lập cập trả lời, hiển nhiên là chưa định thần lại được sau cơn kinh hoàng.

Vân Lăng khẽ thở dài một tiếng: “BOSS tập kích, cộng thêm nhiệt độ cao, hỏa hoạn, còn có khả năng náo loạn hạn hán thiếu nước, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt người chơi mà..”

****

Chạng vạng, trở lại lãnh địa, Vân Lăng đặc biệt nhắc tới với Triệu Hân Đông.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng:???]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: BOSS tấn công + Nhiệt độ cao + Hỏa hoạn + Thiếu nước + Hạn hán, còn chơi cái gì nữa? Trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng đi! ]

Vân Lăng: “Không thể đầu hàng, đầu hàng chính là chết.”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: … Thật khó để sống. ]

Nói xong câu đó, cô ấy rất lâu không lên tiếng, giống như là tự bạo, buông tha giãy giụa.

Vân Lăng đang muốn đóng hộp thoại, đã thấy đối phương lại gửi tin nhắn.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão, chúng ta tập hợp suy nghĩ sâu sắc, thương lượng đối sách nhé? ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Tôi muốn nổ não rồi, cũng chỉ nghĩ đến việc săn nguyên tố nước, có thể làm giảm nguồn nước tinh khiết. ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thật ra mở khóa kiến trúc cũng được, nhưng trong lãnh thổ không có chỗ trống. ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đúng rồi, một phần kỹ năng của pháp sư hệ thủy có thể chế tạo nước uống. ]

Kỹ năng cũng có thể làm nước uống?

Vân Lăng sửng sốt, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe nói.

Cô nhắc nhở: “Nước biển tinh khiết.”

“Khối băng tan chảy.”

“Lấy giếng nước.”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng:!!!]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Có lý ]

Triệu Hân Đồng suy nghĩ các vấn đề chủ yếu bắt đầu từ trò chơi, nhưng đại lão lại suy nghĩ rõ ràng từ quan điểm của cuộc sống hàng ngày. Cứ như vậy, ý tưởng lập tức mở rộng.

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Chợ có chức năng liên lạc rất dễ sử dụng! Hy vọng rằng nhiều lãnh thổ sẽ nâng cao thị trường lên cấp 3, tham gia mạng lưới quốc gia, trao đổi kinh nghiệm chơi game. ]

Đối với việc này, Vân Lăng bày tỏ: “Tôi không trông cậy vào lãnh thổ thông thường, chỉ hy vọng trấn Hân Đồng đừng bị công phá.”

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Thật vất vả mới có thể kết nối mạng trên toàn quốc, kết quả người dùng chỉ có một mình mình… Tôi hiểu cảm giác này. ]

[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Tuyệt đối không làm đại nhân mất mặt! Tôi sẽ đi tìm một người nào đó để làm nước ngọt! ]

Thấy thế, Vân Lăng cũng bận rộn.

****

Trong phòng đá, Vân Lăng tìm Pháp Sư Đinh làm thí nghiệm: “Sử dụng kỹ năng bóng nước cấp B, ném vào thùng gỗ.”

“Vâng, đại nhân.” Pháp Sư Đinh vô cùng phối hợp, ném bóng nước lớn như bóng rổ về phía thùng gỗ.

Chỉ nghe “ào ào” một tiếng, thùng nước lập tức đầy một phần ba.

Vân Lăng thấm nước nếm thử, phát hiện nước trong vắt, còn có vị ngọt, cực kỳ giống nước suối uống hàng ngày.

“Thì ra nước này cũng có thể uống.” Trong lòng cô hạ quyết định, khóe miệng nhếch lên nụ cười xán lạn.

***

Từ sau khi đào xong giếng nước, Hồ Đại Thành nằm trong danh sách bạn tốt, không còn liên lạc nữa.

Hôm nay có thể đối mặt với hạn hán, Vân Lăng tiện tay gửi đi một tin nhắn: “Gần đây có rảnh không? Tôi muốn đào giếng một lần nữa.”

Đối phương dường như trả lời trong giây lát: “Rảnh, vô cùng rảnh!”

Vân Lăng đoán chừng gần đây thiếu hụt nguyên liệu, việc buôn bán kẹo mạch nha của Hồ Đại Thành có lẽ không làm được nữa, rất cần tìm một công việc khác để nuôi sống gia đình.

Nghĩ đến đây, cô sảng khoái báo giá: “Quy tắc cũ, mỗi một cái giếng tôi cho anh 500 đồng. Trong thời gian này, bao ba bữa ăn trọn gói và cung cấp đồ uống giải nhiệt. Để tăng tốc độ đào đất, tôi sẽ cử một số thanh niên lao động để giúp anh.”

Hồ Đại Thành dùng giọng điệu thương lượng trả lời: “Có thể cho tôi 200 đồng xu, còn những thứ khác quy đổi thành đồ ăn, trang bị che nắng được không?”

Vân Lăng: “Được.”

Vân Lăng: “Chỉ cần anh làm tốt công việc, thù lao dễ thương lượng.”

Hồ Đại Thành vui mừng khôn xiết: “Được! Tôi sẽ đi qua gặp cô, chúng ta lập tức bắt đầu công việc!”

Nghe nói có việc làm, Hồ Đại Thành phấn khởi, nhanh như chớp chạy đến địa điểm đã hẹn.

Vân Lăng giới thiệu cho anh thanh niên lao động chủ lực, NPC tăng thể lực, đồng thời nói: “Mặc anh sai sử, tốc độ đào giếng càng nhanh càng tốt.”

“Hiểu rồi.” Đơn giản trao đổi qua vài câu, Hồ Đại Thành xắn tay áo lên, trang thủ thời gian làm việc.

***

Tại phòng làm việc.

Nhà gỗ đã sớm chuyển sang đứng tên Trường Hằng, mỗi ngày làm việc, ngu, đều tiến hành ở chỗ này.

“Nước ngọt làm từ nước biển, có thể không?” Sau khi gặp mặt, Vân Lăng đi thẳng vào mục tiêu.

“Việc này đơn giản!” Trương Hằng tràn đầy tự tin: “Phương pháp được sử dụng nhiều nhất là phương pháp cưng chất. Nước biển nóng lên biến thành hơi nước. Sau đó, hơi nước ngưng tụ, cô có thể thu hoạch nước ngọt.”

Muối trong nước biển sẽ không bốc hơi theo độ ẩm, sẽ ở lại tầng dưới cùng, cho nên nước ngọt và muối sẽ thuận lợi tách ra.”

“Cần dụng cụ gì? Tôi có thể làm bao nhiêu nước uống mỗi ngày?”

Vân Lăng lại hỏi.

“Chưng cất nước biển không khó, dùng thiết bị đơn giản là có thể làm được. Chỉ là sản lượng này…” Trương Hằng muốn nói lại thôi.

Nhìn bộ dạng này, sản lượng hàng ngày sẽ không cao được mấy.

Vân Lăng thẳng thắn hỏi: “Nếu muốn tăng sản lượng, có biện pháp nào khác không?”

“Cần dụng cụ chuyên nghiệp.” Trường Hằng chăm chước dùng từ: “Không có công cụ, việc này rất khó làm.”

Vân Lăng nhìn Trương Hằng thật sâu, mở bảng điều khiển ra, tự thao tác.

Trương Hằng bị nhìn cả người sợ hãi: “Sao vậy?”

Vân Lăng không nói rõ, chỉ nói: “Chờ một chút.”

Một lất sau, cô đóng bảng điều khiển và nói với Trương Hằng: “Lấy một thùng chứa nước biển, sau đó tạo lửa để đun. Khi nước sôi, phủ một tấm phim nhựa hoặc các loại khác lên mặt trên của nước.”

“Cứ như vậy, khi hơi nước ngưng kết ở trên đó sẽ hình thành rất nhiều giọt nước nhỏ.” “Thu thập trong một thời gian, tập hợp các giọt nước trong các thùng chứa, anh có thể có được nước ngọt.”

Trương Hằng: “….”

Biện pháp này đơn giản dễ làm, so với tưởng tượng ban đầu của anh ta thuận tiện hơn nhiều. “Thì ra trình độ hóa học của cô rất tốt?” Trương hằng cẩn thận nói.

“Nếu tôi hiểu sẽ không đặc biệt chạy tới hỏi anh.” Vân Lăng liếc anh ta một cái: “Tìm người khác hỏi.”

Cô mở danh sách bạn bè, tìm Vưu Tình Văn hỏi: “Cách để làm nước ngọt dễ dàng”.

Không lâu sau, đối phương đã sao chép một đoạn văn lớn cho cô, hiển nhiên là sao chép từ đại gia nghiên cứu khoa học.

Trương Hằng cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Vân Lăng đã sớm biết nhân viên nhà mình kém hơn so với đại gia nghiên cứu khoa học lợi hại mà Vưu Tình Văn quen biết. Dù sao công việc bình thường có thể làm, công việc cơ bản có thể làm, đây là điều tốt.

Dù sao tiền lương gắn với sự đóng góp của anh ta, làm nhiều lấy nhiều, làm ít lấy ít.

“Tổng hợp kinh nghiệm của người khác, cải tiến phương pháp làm nước ngọt, tận lực tăng năng suất.” Vân Lăng phân phó.

“Vâng.” Trường Hằng trịnh trọng đáp ứng, cố gắng động não.

“Được, anh làm đi, tôi đi đây.”

Vừa đi ra khỏi cửa phòng, Vân Lăng suy nghĩ một chút, mở danh sách bạn tốt lần nữa, tìm được Vưu Tình Văn: “Truyền phương pháp chế tạo nước ngọt ra ngoài, tốt nhất là để cho tất cả cư dân lãnh thổ đều biết.”

Không lâu sau, Vưu Tình Văn trả lời: “Không thành vấn đề.”