Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 8: Sắc Lang Hoàng Đế






Trong khi Bạch Vân dọn dẹp thì nàng tranh thủ đem chén đĩa và áo quần ra rửa giặt. Nhạc Mỹ đang múc nước thì chợt thấy bên bụi rậm 1, 2, 3,...6, 7 con chuột rung rinh chạy ra. Hai thứ trên đời nàng kinh sợ, luôn muốn tránh xa chính là: thứ nhất đàn ông sắc lang, biến thái và...chuột. Máu trong người nàng như muốn sôi lên, liền vác chổi rượt lũ chuột khốn khiếp quanh nhà: ”tụi mày mà quay lại đây thì chết với Nhạc Mỹ ta!”. PHẬP...PHẬP... vì trúng ám khí mà mấy con chuột ngã ra chết lăn quay. Vân nhi thấy tỉ tỉ mình nổi khùng lên vì mấy con chuột bé tí thì lấy làm lạ: “ hoàng tỉ, lãnh cung chúng ta có chuột thì đâu có j bất thường mà sao tỉ nổi cơn tam bành lên như thế?” _ “ta thề với trời rằng nếu để mấy con vật đó gặp ta 1 lần thì xin người đón hộ nó lên trời! Mà thật là lạ rõ ràng ta đã rắc bột linh sam các xung quanh lãnh cung để đề phòng mấy con chuột. Vậy mà sao chúng kéo một lũ đến như thế?” _ “thôi tỉ tỉ vào nghỉ ngơi đi! Để muội xử lý mấy con chuột cho” _ “ừm...KHOAN ĐÃ... muội có ngửi thấy mùi j không?” _ “có hơi hơi nhưng muội k đoán ra nó”. Nàng hít nhẹ một hơi: “ta khẳng định 100% là mùi xạ hương nguyên chất nồng nặc phát ra từ mấy con chuột này!” _ “ chắc là vậy! Nhưng tỉ tỉ 100% là j?” _ “ờ là chắc chắn đó” _ “đã hiểu” _ “thôi muội hãy vất mấy con chuột bẩn thỉu này đi!”. Bạch Vân lấy cái xô nhỏ đem bỏ hết đám chuột vào trong rồi ra ngoài. Nàng quay người lại, giật mình: “thì ra là hoàng thượng! Người cũng rảnh rỗi quá rồi, chỉ tiếc là nhầm chỗ”. Phong Dạ vẫn lạnh lùng, trầm ngâm đứng đó: “ là trẫm đi thăm nàng! Chẳng lẽ k chào đón trẫm như bình thường đc sao?” _ “xin lỗi bệ hạ! Người có thấy bên ngoài cửa đề hai chữ ‘Lãnh cung’ k?” _ “tất nhiên” – hắn dựa người vào cửa, ung dung trả lời. “ vậy thì người rất bình thường, k có bị mù! Đây k phải là Dao Hi điện (hoàng quý phi), Thái Ngọc điện(quý phi), Tề Lan điện(hoàng phi chính phẩm) hay là Minh Dương điện( hoàng phi nhị phẩm) để hoàng thượng lui tới đâu! Mời đi cho!”. Hắn vẫn nhếch môi nhìn nàng nhưng mồ hỗi đã vã ra như tắm, đôi môi nhợt nhạt rồi ngã quỵ xuống. Nàng vội chạy tới đỡ con người to lớn đó, hắn gục ngay trên bờ vai tròn trị của nàng. Nhạc Mỹ đem hắn đặt lên giường rồi bắt mạch: “hừm cái tên sắc lang này làm j mà truyền nhiều chân khí quá vậy?Thân thể suy nhược, nội khí đảo ngược gây ách tắc động mạch chủ rồi!”. Nàng ra ngoài sắc thuốc, hâm cho thật nóng rồi đổ ra chén, mang vào. Nàng vắt khô chiếc khắn thấm mồ hôi cho hắn. Nếu nói thực hắn cũng thuộc vào dạng cool men: ngũ quan hài hòa, làn da hơi ngăm. Nàng chợt rùng mình, vỗ má: “ngoài ông nội và cha, ta chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông gần như vậy! Đừng để nội tâm dao động, Nhạc Mỹ! Chuyện hôm qua còn chưa tính sổ mà lại cứu hắn, mình quá nhân từ rồi”. Nói xong nàng đỡ hắn dậy, đôi bàn tay tiêm tiêm ngọc thủ( ngón tay thon dài như ngọc) vuốt lưng hắn rồi điểm huyệt chân khí, làm thông động mạch. Sau đó nàng nhẹ nhàng đỡ hắn xuống giường. Nàng cầm chén thuốc nghi ngút khói, thở dài: “hắn chưa tỉnh thì làm sao uống thuốc đây trời?”. Vừa lúc, Bạch Vân từ cửa chạy vào: “tỉ tỉ muội đã xử lý xong mấy con chuột phá phách rồi” _ “ừm” _ “tỉ tỉ, ai vậy?” – Vân nhi chỉ chỉ tên nam nhân nằm trên ngay trên giường tỉ tỉ. Nàng nhăn mặt: “là một tên thái giám ngất ngay trước cổng” _ “thị vệ canh cửa k thấy sao ạ?” _ “họ đã đi ăn cơm rồi” – nó gật gật đầu _ “thôi muội ra giặt áo quần đi!” _ “vâng ạ”. Chờ Bạch Vân ra ngoài, nàng khép cửa, bưng thuốc tới giường. Nàng nhẹ nhàng múc một thìa thuốc, đổ vào miệng hắn nhưng lực bất tòng tâm. Cứ hai ba lần như thế là thuốc lại trào ra, nàng cáu: “ tên sắc lang kia, ngươi có biết thuốc này ta đã kì công nấu như thế nào k hả?”. Tiếc cho bát thuốc quý giá, nàng đem cho hết vào miệng, nghĩ: “hắn ta đã ngủ nên đành phải sử dụng nhục kế này! Tỉnh dậy ta sẽ bắt ngươi trả hết”. Nàng cúi xuống, áp đôi môi của mình vào miệng hắn, trút hết thuốc vào trong. Nàng đang định đứng dậy thì một lực mạnh kéo nàng về phía hắn. Đôi bàn tay ghì chặt đầu làm nàng k kịp phản ứng mà cứ trố mắt ra. Nàng gần như hìm nghỉm trong nụ hôn thật ngọt thật sâu của hắn. Sau khi hoàn thành, hắn nằm trên giường, cười: “hoàng hậu, nàng thật to gan, dám cưỡng hôn trẫm và gọi trẫm là thái giám! Coi như lúc nãy ta trị tội nàng”. Nhạc Mỹ biến đổi khuôn mặt như làn da của tắc kè. Nàng lấy gối nện liên tiếp vào người hắn la to: “tên cẩu hoàng đế, tên cẩu thái giám...hic hic...đồ biến thái, đồ sắc lang, đồ dê cụ. Cút! Cút ngay cho ta, đừng ló cái mặt tới đây nữa! Nếu k ta sẽ cho ngươi ăn độc dược luôn”. Nói xong một mạch nàng chạy thẳng, mặc kệ trên giường hắn như thế nào. Máu đã dâng tới đỉnh đầu nàng, Vân nhi thấy sắc mặt nàng k tốt bèn chạy tới: “tỉ tỉ làm sao vậy?” _ “ta k có sao! Muội đi làm việc đi"