Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 456: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi



Nhận ra được con đại boss huyết giáp ma nhân Asura kia thật sự quá mạnh so với mặt bằng chung của con game này...

Trần Lâm không nhịn được nhíu mày trầm ngâm mãi một lúc mới lắc đầu nói:

- Ta nghĩ chúng ta đã hiểu sai nhiệm vụ của hệ thống rồi...

- Tên kia và đồng bọn vốn dĩ không thể nào thắng được, hệ thống sẽ không đưa ra một nhiệm vụ không thể thực hiện được cho người chơi...

- Theo ta suy đoán, nhiệm vụ của chúng ta rất có thể là giúp tên Hắc Thiết tướng quân kia một tay, để hắn có thể sống ít nhất là đến khi nữ nhân tóc đỏ đến...

Bằng kinh nghiệm 18 năm chơi game của mình, Trần Lâm hiểu rõ với nhưng con boss không thể thắng thế này nhiệm vụ thường là câu giờ hoặc lẫn trốn gì đó chứ không phải đánh hạ nó cho bằng được nó.

Không gian thí luyện này không hề nói rõ nhiệm vụ phải hoàn thành là gì mà để người chơi tự tìm kiếm, rất có thể cái nhiệm vụ kia chỉ là hỗ trợ Hắc Thiết tướng quân câu giờ đến khi nữ nhân tóc đỏ kia xuất hiện gánh team mặc thôi.

Nghe thấy thế Phương Tuấn cũng cảm thấy có lý khẽ gật đầu.

Tuy nhiên rất nhanh Phương Tuất lại nhíu mày lắc đầu thở dài nói:

- Bản thân ta cảm thấy suy đoán của ngươi rất có lý, nhưng tất cả lại chỉ là suy đoán...

- Việc giúp Hắc Thiết tướng quân có phải nhiệm vụ mà hệ thống ban cho hay không cũng không ai xác định được, nhưng có thể chắc chắn sẽ có không ít người phải bỏ mạng nếu làm thế...

- Ngươi đang làm một phép thử dùng mạng để trả giá, ta thật sự không dám theo.

Quả thật tất cả những gì Trần Lâm nói đều chỉ là suy đoán và cách duy nhất để chứng minh suy đoán kia chỉ có nhảy ra thử lửa.

Đến lúc đó nếu xui xẻo không phải, tất cả rất có thể đều sẽ bỏ mạng vô ích.

Tuy nhiên nghe Phương Tuấn nói như thế, không đợi Trần Lâm kịp trả lời Lâm Mỹ Anh đã tức khí mở miệng nói:

- Đằng nào cũng chết tại sao các ngươi không thử liều một phen chứ...

Rõ ràng kẹt bên trong đây chỉ có thể xem như sống qua ngày nào hay ngày đó, đêm nào cũng có nguy hiểm chực chờ có thể mất mạng bất cứ lúc này, sớm cũng chết muộn cũng chết sao không làm liều thử một phen.

Tuy nhiên, Lâm Mỹ Anh không hề biết rằng tất cả đều do hệ thống đã cố tình không nói rõ nhiệm vụ là gì, rất nhiều người vì thế mà vẫn còn ôm tâm lý may mắn cho rằng nhiệm vụ của hệ thống là sống lâu thành huyền thoại, chỉ cần trụ đến được tầm 100 đêm sẽ phá đảo được game, còn nếu 100 mà chưa được thì 200, 300 thôi...

Huống chi tình hình trong đây cũng không phải là quá tệ.

Đây có thể xem như là tâm lý học quân sự được dân chơi lão làng hệ thống sắp xếp.

Một nguyên tắc bất di bất dịch là khi vây thành hoặc công thành, dù có chín cửa tử nhưng nhất định vẫn phải chừa một đừng sinh lộ cho người bên trong.

Nếu không bị dồn vào chân tường, người bên trong sẽ điên cuồng chốn trả cầu lấy sinh lộ cho bằng được, đây là bản tính của vạn vật...

Cái không gian thí luyện này cũng vậy, hệ thống đã cố tình chừa một đường sống cho người bên trong, có đường sống tiếp hiển nhiên sẽ không ai chấp nhận liều mạng.

Chính vì thế Phương Tuấn dù biết sai nhưng vẫn không thể sửa sai chỉ có thể chấp nhận.

Khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh, ánh mắt Phương Tuấn đột nhiên ẩn ẩn có tia khác lạ nhưng rất nhanh đã biết mất lắc lắc đầu nói:

- Chuyện này ảnh đến mạng sống của thuộc hạ ta không thể là ẩu...

- Ít nhất phải thương lượng với họ trước rồi mới quyết định được.

Nghe thấy ý tứ câu giờ trong lời nói của Phương Tuấn...

Lâm Mỹ Anh khẽ nhíu mày bĩu môi khinh thường nhưng cũng không thèm nói nhiều nữa khoanh tay đứng sau Trần Lâm.

Đến Trương Thiết cũng cảm thấy không đúng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

Thật ra bản thân Trương Thiết cũng muốn làm liều một phen, dù sao quân nhân thời mạt thế sống nay chết mai, liều mạng có thể nói là việc hằng ngày.

Tính ra để đến được đây nhóm người Trương Thiết không phải đang liều mạng đó sao, cái gì mà mạng sống của thuộc hạ không thể là ẩu nói trắng ra cũng là ngụy biện.

Ngược lại Trần Lâm lại chỉ khẽ cười cười như không có chuyện gì lắc đầu nói:

- Nếu Phương đại nhân đã nói như thế ta cũng không có ý kiến gì thêm...

- Nơi đây còn nhiều kỳ bí, ta muốn đi tìm hiểu một chút...

- Hai vị tạm biệt, tối gặp lại...

Nói xong Trần Lâm cũng không đợi Phương Tuấn hay Trương Thiết nói gì nhiều lập tức quay người rời đi mục tiêu ngược lại hướng lên đỉnh núi.

Người ta đã không muốn nói nhiều Trần Lâm cũng không cần thiết phải biến mình thành kẻ nhiều chuyện, cái game này Trần Lâm trên cơ bản có thể chơi một mình không cần người khác phải xen vào, nhất là những người vốn dĩ đã không muốn.

Thấy Trần Lâm bỏ đi Lâm Mỹ Anh cũng không nghĩ nhiều lập tức nhanh chân chạy theo sau Trần Lâm.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trương Thiết thoáng thở dài đành quyết định tạm thời nghe theo Phương Tuấn quan sát vài ngày rồi tính tiếp.

Ngược lại Phương Tuấn lại chỉ dõi theo hai người Trần Lâm, ánh mắt ẩn chưa kia khác lạ.

...

Bên kia Trần Lâm cũng không nghĩ nhiều nhanh chân đi xuyên qua nơi trú ẩn của đám người Phương Tuấn muốn leo lên đỉnh núi xem xét tình hình.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện ánh mắt của hơn chục quân nhân nhìn vào hai người hay chính xác hơn là nhìn vào Lâm Mỹ Anh hơi kỳ lạ.

- Đại nhân đám người này dường như không thích hợp lắm...

Cảm nhận được những ánh mắt kia, người từng trải như Lâm Mỹ Anh lập tức nhận ra vấn đề nhỏ giọng nói.

Rõ ràng những ánh mắt kia tràn ngập dục vọng chứ không đơn thuần là nhìn gái.

- Kẹt trong đây một thời gian dài lại sống trong môi trường nguy hiểm, tâm lý kiều gì cũng bị ảnh hưởng...

- Giờ lại thấy một nữ nhân thơm ngon như nàng đi trước mắt hiển nhiên là không nhịn được rồi.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng thoáng cười lạnh nói.

Hiển nhiên đám người Phương Tuấn dù ít dù nhiều cũng đã nổi lên sắc tâm với Lâm Mỹ Anh.

Dù sao bị kẹt trong đây cả tháng trời chưa nghe mùi gái, giờ lại thấy một nữ nhân body chuẩn hết nước chấm lượn qua lượn lại trước mặt như thế không nổi lên dục vọng mới là lạ.

Nếu không kéo rất có thể sẽ xảy ra một màn hiếp dâm tập thể như trong phim con heo Nhật quốc.

Đáng tiếc đối tượng lại là Lâm Mỹ Anh con gà yêu của Trần Lâm...

Đám người kia mà làm ẩu Trần Lâm không ngại tiễn chúng lên bản đếm số, dù sao thì tính luôn cả nhóm Trương Thiết mới vào thì tổng số cũng chỉ hơn hai mươi người mà thôi, chưa đủ để Trần Lâm giải trí nữa là...

Huống chi Trương Thiết mới vào nên chưa có nhiều suy nghĩ như thế.

Rất may đám người này chỉ nhìn mà thôi chưa có hành động gì thêm, có lẽ do kiêng kỵ sức mạnh của Trần Lâm hoặc có lẽ đang chờ người nào đó mở màn.

Trần Lâm cũng không cưỡng từ đoạt lý đến mức chỉ nhìn thôi cũng giết người ta nên tạm thời không quan tâm đến những ánh mắt kia, bàn tay chỉ khẽ vòng qua bóp lấy cặp mông to tròn của Lâm Mỹ Anh khiến không ít kẻ trốn mắt mình nuốt nước bọt ừng ực rồi cứ thế nghênh ngang leo lên đỉnh núi.

Rất nhanh với thể lực đã không thuộc phạm trù của nhân loại bình thường nữa...

Hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh đã lên đến đỉnh trước ánh mắt ghen ghét của không biết bao nhiêu người.

Một hồ nước trong leo xanh biếc trên đỉnh ngọn núi nhỏ lập tức hiện ra trước mặt Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Thật không ngờ trên đỉnh ngọn núi này lại có một hồ nước, không chỉ thể hồ nước còn trong veo sạch sẽ, bên trong có không ít những con cá lớn mập mạp lớn cỡ bắp chân đang tung lăng bơi lội, dường như chiến trường hằng đêm bên dưới không chút ảnh hưởng đến hồ nước này.

Tuy nhiên, nhìn vào hồ nước kia Trần Lâm lại chỉ thoáng cười lạnh.

Hồ nước kia chính là nguồn cơn của tất cả, là quân bài làm nhụt chí mà hệ thống đã tạo ra.

Có thể nói ở đây có thức ăn có nguồn nước uống, cuộc sống tính ra sướng hơn bên ngoài khá nhiều, nguy hiểm duy nhất chỉ khi trời tối mới xuất hiện và cũng không phải là kéo dài nguyên một đêm.

Tính ra chỉ chưa đến 5 phút, từ khi Hắc Thiết tướng quân bỏ mạng đến khi nữ nhân tóc đỏ xuất hiện mới chân chính gọi là nguy hiểm.

Tuy đàn huyết đom đóm đông thật nhưng nếu may mắn hoàn toàn có thể tránh được hoặc cố thủ mặc kệ sự đời.

Đêm qua không biết bị sao gì chiếu có thể nói là quá đen khi vừa bị phát hiện lại vừa bị có huyết đom đóm khổng lồ chơi dơ, thông thường con huyết đom đóm khổng lồ kia sẽ chỉ có bò lên mà thôi rất ít khi nó tấn công kiểu đó.

Thế nên cái nơi này có thể xem như thiên đường nghĩ dưỡng thời mạt thế rồi, nhưng cũng chính vì cuộc sống sướng như thế ai lại đi liều mạng làm gì.

Nếu có gì chưa tốt chắc chỉ thiếu gái mà thôi, nhưng giờ đã có rồi...

Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhìn được hừ lạnh...

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt của Trần Lâm lại ánh lên tia ranh ma lập tức khẽ nhìn quanh rồi nhanh chóng cởi quần mình xuống rồi học theo Tôn đại thánh làm một vũng xuồng hồ nước xanh biếc đầy cá và cũng là nguồn cung cấp nước cho cả đám người bên dưới.

Bên kia thấy Trần Lâm đột nhiên cởi quần ra...

Lâm Mỹ Anh lập tức nghĩ ngay tên này lại nổi thú tính muốn chơi dã chiến nên cũng nhanh chóng... cởi quần của mình xuống.

Chỉ là khiến Lâm Mỹ Anh không ngờ tên này không phải muốn làm chuyện kia mà lại muốn chơi ác tè xuống hồ nước uống của người ta.

Nhưng khốn nạn hơn là quần cũng đã cởi ra rồi Lâm Mỹ Anh không thể cứ thế kéo lên được, càng không thể kêu tên kia đút vào.

Cực chẳng đã Lâm Mỹ Anh chỉ đành ngại ngùng ngồi xuống xem như cũng đang giải quyết nỗi buồn của mình.

Rất may từ sáng đến giờ chưa đi, trong người Lâm Mỹ Anh cũng có không ít nước, một dòng nước sắc vàng báo hiệu mùa thu đã về cũng nhờ thế thành công chảy xuống hồ nước xanh biếc khiến Lâm Mỹ Anh không bị nói là dâm đãng.

Cứ thế đôi cẩu nam nữ có một không hai này đều bằng một lý do nào đó mà cho thêm chút gia vị xuống hồ nước uống kia.

Bức trưa hôm này chắc chắn sẽ rất ngon...

Xong việc Trần Lâm mỉm cười thích thú cùng Lâm Mỹ Anh trở về.

Từ bên dưới ba quân nhân của đội trinh sát cũng đi ngược lên hồ nước kia bắt cá và lấy nước chuẩn bị bữa trưa cho khu trú ẩn bên dưới.

Khi đi ngang qua hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh, cả ba không nhịn được liếc hình vài lần, chủ yếu là bị thân hình bốc lửa của Lâm Mỹ Anh thu hút.

Tuy nhiên hai ngươi có quỷ trong lòng lại không nhịn được chột dạ nhanh chân rời đi.

...

Một lần nữa chạy xuống chân núi...

Lần này Trần Lâm không chơi nữa mà quyết định nghiêm túc trở vào trong khe núi kia tìm hiểu.

Tối hôm quan vừa mới vào đây thì đã gặp phải đàn huyết đom đóm tấn công, Trần Lâm chưa có cơ hội khám phá cái khe núi này nên hôm nay quyết định trở vào trong đó nghiên cứu.

Đáng tiếc nơi có thể xem như cửa vào không gian thí luyện này lại vô cùng kỳ bí.

Tuy hai bên vẫn là vách đá đen nhánh không chút đặc biệt, nhưng đi hết một vòng Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không ngờ lại trở ra đúng cái miệng khe núi mà mình đã đi vào, đáng nói hơn là cả khe núi cũng chỉ có một đường thẳng tiến, vậy mà lại vòng về điểm xuất phát đúng là kỳ lạ.

Tuy nhiên ai kỳ lạ thì kệ người ta, nãy giờ cuốc bộ mấy vòng núi gà con như Lâm Mỹ Anh không khỏi cảm thấy đau khổ nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân mình còn đi nữa không???

Nghe thấy tiếng gà mái kêu la thảm thiết kia, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói:

- Đi... dĩ nhiên là phải đi tiếp rồi...

- Không phải mặt trời chỉ mới vừa lên đó thôi sai, chúng có đi bao lâu đâu mà nghĩ...

Nói xong Trần Lâm khẽ mỉm cười thích thú nhìn mặt trời đỏ tươi như máu phía chân trời.

Thấy thế Lâm Mỹ Anh cũng không nhịn được hậm hực nhìn ông mặt trời màu đỏ rực vô cùng quỷ dị phía trời đông rồi nhìn lại ánh mặt trời vàng kim óng ánh trên đỉnh đầu của mình.

Không biết là có mục địch sâu xa gì hay do hệ thống đã bê nguyên môi trường thực tế của trận chiến này vào đây mà không gia thí luyện này lại có đến hai mặt trời.

Một mặt trời màu vàng kim óng ánh xuất hiện đầu tiên, đến khi nó lên đến đỉnh ngọ thì từ phía đông lại có thêm một mặt trời huyết sắc mộc lên tạo thành hai mặt trời chênh lệch nhau khoảng 6 tiếng, đồng nghĩa với đó không gian này cũng sẽ có đến 2/3 thời gian được chiếu sáng.

Thảo nào xung quanh đây toàn là rừng khô trụi lá, nóng quá mà ai mà sống cho được.

Tuy nhiên thời gian ban ngày nhiều như thế lại có lợi cho những người đang kẹt lại trong đây, ít nhất thời gian để chuẩn bị cho trận chiến sắp đến sẽ là tương đối nhiều.

Dĩ nhiên không phải tất cả đều sẽ lo chuyện xây hàng rào đào lỗ chó trốn tránh đom đóm, vẫn có rất nhiều người rảnh rỗi.

Chính vì thế khi Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh vẫn còn đang nghiên cứu khe núi kia, lại có năm bóng người chầm chậm tiếp cận mục tiêu chắc có lẽ cũng là vì muốn nghiên cứu cái khe nào đó.
— QUẢNG CÁO —