Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 537: Dã Lang Bang



Vận mệnh là của các nàng quyền quyết định như thế nào cũng là quyền của các nàng...

Trần Lâm chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn ba tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa Lần Nhi, Phượng Nhi và cả cô bé Đào Nhi lựa chọn con đường của riêng mình.

Tuy nhiên tính ra thì Trần Lâm làm vậy có hơi... xạo chó...

Ba cô nhóc mới tí tuổi đầu thì quyết định thế đéo nào được vận mệnh của mình.

Vốn dĩ ngay từ đầu cái trò chơi này đã không có quyền lựa chọn rồi, dù chọn A hay B thì cốt chuyện vẫn không hề thay đổi, đừng tin lời quảng cáo của nhà sản xuất và cũng đừng tin lời Huyết tổ đại nhân nói.

Rất nhanh không ngoài sở liệu...

Đào Nhi cô bé được Trần Lâm đích thân quán triệt tư tưởng là phản ứng sớm nhất chỉ khẽ liếc nhìn thanh kiếm đen thanh thoát như linh xà đeo bên hông mình một cái rồi bước đến đứng cạnh Trần Lâm.

Dù không thể nói gì nhưng ý tứ ta quyết định đi theo ngươi của Đào Nhi là vô cùng rõ ràng.

Hai tiểu nha đầu Lan Nhi và Phượng Nhi cũng khẽ nhìn nhau một cái rồi như một hiệu ứng domino học theo Đào Nhi cúi đầu tiến lên đứng cạnh Trần Lâm.

Bộ ba tiểu nha đầu theo đó nối đuôi nhau đi vào tay giặc.

- Các ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay...

Nhìn ba cô bé đứng thành một hàng cúi đầu khoanh tay trước mặt mình nhìn chung là ngoan, Trần Lâm thoáng cười cười gật đầu hài lòng nói.

Kế hoạch của Huyết tổ đại nhân cũng vì ngày hôm nay mà thay đổi và nhóm nhạc ba cô gái cũng vì ngày hôm nay mà bắt đầu.

Ngược lại Chu Lệ Đình không biết mình vừa chứng kiến một khoảnh khắc của lịch sử chỉ cảm thấy vui mừng thay cho đám nhóc này.

Mặc dù không biết tên Trần Đại Kê kia là ngươi thế nào nhưng theo quan sát của Chu Lệ Đình nàng hắn cũng không đến nỗi tệ, huống chi còn có nàng đích thân chăm sóc tương lai của các cô nhóc này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.

Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai còn hiện tại vẫn còn rất nhiều vấn đề phải lo...

Trước mắt đám người Chu Lệ Đình dù được Trương Thiết chiếu cố nhưng cũng không thể ngây ngốc ngồi ở đây mãi được, họ cần phải tìm một nơi thích hợp để trú ngụ.

Thoáng trầm ngâm một lúc, Chu Lệ Đình nhẹ nhàng tiến đến cạnh Trần Lâm nhỏ giọng nói:

- Đại nhân ngài chấp nhận thu lưu đám nhóc này khiến ta thật sự rất cảm kích.

- Tuy nhiên ta thật lòng phải nhắc nhở ngài đám nhóc này khá phiền phức.

- Trước chúng ta không thể ở đây mãi được phải tìm một nơi thích hợp để ở mới được.

Đang vui vẻ thì nghe Chu Lệ Đình nhắc nhở, Trần Lâm mới ý thức được vấn đề mới phát sinh khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Thu nhận thêm hai cô nhóc đội ngũ của Trần Lâm đã có đến năm người, nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít.

Quan trọng hơn là đại quân Viễn Đông chỉ ở đây một thời gian, đến khi sắp xếp ổn thỏa cho những nạn dân bị bắt giam sẽ rời đi, bản thân Trần Lâm cũng không thể theo đại quan Viễn Đông được nên việc cấp thiết trước mắt chính là tìm hơi trú ngụ.

Tuy nhiên khác với Vũng Hải, trại lính như Viễn Đông lại độc quyền về nhà đất, bỏ tiền ra thuê mấy căn phòng trò thì được nhưng lại hơi phiền, Trần Lâm muốn là một đại bản doanh có thể tự do ra vào hơn.

Không tìm được giải pháp thích hợp, Trần Lâm thoáng nhìn qua Chu Lệ Đình ánh mắt khẽ sáng lên cười nói:

- Đúng là phải tìm một nơi ở thích hợp, nhưng ta lại không thích chia ra ở trọ...

- Chu lão bản ngươi là dân trong nghề có kiến nghị gì không?

- Yên tâm tiền bạc không thành vấn đề.

Còn đang lo lắng Trần Lâm cảm thấy phiền phức nhưng không ngờ là phiền vì không biết chỗ tiêu tiền.

Chu Lệ Đình cũng thoáng ngạc niên như rất nhanh đã cười lớn nói:

- Ha... ha... ta còn đang lo ngài không có tiền mà quên mất ngài lại là đại da, ngài an tâm có tiền rồi thì không cần phải lo gì hết...

- Viễn Đông tuy độc quyền về nhà đất rất khó để sở hữu, thế nên các thợ săn cấp thấp chỉ có thể thuê phòng trọ...

- Tuy nhiên nếu ngài đủ tiền ngài có thể thuê... nguyên căn mà...

Nhận được câu trả lời của Chu Lệ Đình, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên không ngờ Viễn Đông còn chơi cái trò này.

Tuy nhiên nó vừa hay lại đúng ý định của Trần Lâm.

- Tốt nếu đã như vậy chuyện này phiền Chu lão bản sắp xếp…

- Chúng ta cũng nên đi rồi..

Liếc nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần Trần Lâm cười nói.

Chu Lệ Đình cũng không từ chối mỉm cười nhận lấy trách nhiệm này.

- Được, ta vừa hay có người quen trong lĩnh vực này…

- Ta dẫn ngài đi xem sao...

Quyết là làm, nhóm năm người Trần Lâm cũng không muốn ở đây lâu nhanh chóng thu xếp đôi chút chuẩn bị rời đi.

Bản thân Trần Lâm cũng hảo hảo tính toán kế hoạch trong dự định của mình, một căn nhà trọ vừa hay thích hợp để trích huyết, chỉ cầu mong không tạo huyết giáp nào khủng bố như của Long Ngữ Yên.



- Trần tiểu huynh đệ nhanh vậy mà ngươi muốn đã rời đi rồi sao?

Nhận được tin Trần Lâm muốn rời đi còn dẫn đám người Chứ Lệ Đình, Trương Thiết nhanh chóng chạy đến chào hỏi.

Song ánh mắt của Trương Thiết lại vô thức liếc nhìn ba cô bé đang đi phía sau kia vài lần.

Dĩ nhiên Trương Thiết không phải lolicon và cũng không phải đang có ý đồ xấu với ba cô bé này mà ngược lại hắn đang lo lắng vì ba nha đầu này.

Trên cơ bản các nàng cũng là những nạn nhân của Hắc Phong bang, quân đội Viễn Đông cần phải quản lý các nàng, Trần Lâm muốn đem người đi như thế có chút làm khó Trương Thiết.

Đáng tiếc Trần Lâm mặt dày hơn tường thành nào biết ngại là gì bước đến vỗ vai Trương Thiết cười nói:

- Thiết huynh ta dẫn người của mình đi trước nhé, nói thật làm phiền các ngươi như vậy ta cũng thấy ngại…

- Về phần mấy cô nhóc kia chỉ mới mấy tuổi đầu nào có lý lịch gì để mà tra xét, ở lại cũng bằng thừa.

- Thôi chúng ta đi nhé…

Nói xong Trần Lâm tự nhiên như người điên vỗ vỗ vai Trương Thiết rồi cứ thế nghênh ngang rời đi.

Chu Lệ Đình và ba cô bé cũng thoáng cười cười nhanh chân chạy theo Trần Lâm.

- Thiết đại nhân sao người không ngăn hắn lại?

Trông thấy Trần Lâm cứ thế ngang nhiên đem người đi không khác gì nhà của mình, một quân nhân không nhịn được tiến lên chất vấn Trương Thiết.

Tuy nhiên trước lời chất vấn kia, Trương Thiết ánh mắt trắng dã nhìn tên kia tức giận hừ lạnh nói:

- Ngăn cc… ngươi không thấy hắn đã rút sẵn kiếm rồi sao?

- Moá nó… muốn ngăn cản hắn thì ngươi tự đi mà ngăn cản… lão tử đẹp trai chứ không có ngu…

Các quân nhân khác nghe thấy thế cũng không dám dị nghị gì liếm liếm môi liếc nhìn tên đầu trọc đang kéo nhẹ thanh katana siêu to khổng lồ kia rời đi…

Và tương tự như Trương Thiết không một quân nhân nào dám đứng ra ngăn cản.

Nhóm người Trần Lâm vì thế an ổn không gặp chút khó khăn gì kéo nhau rời khỏi khu đông thành tiến đến nội thành tìm nhà trọ.

Bất chợt phía xa xa...

Một nhóm người đồng phục vô cùnhg chỉnh tề nhưng lại không khách gì lục lâm thảo khấu hùng hổ đi đến, khi đi còn đẩy ngã không ít người đi đường bộ dáng vô cùng hổ báo trường mẫu giáo.

Song lại không ai dám làm gì chỉ biết thầm trách bản thân xui xẻo rồi âm thầm rời đi.

- Trần đại nhân chúng ta cũng đứng qua một bên đi, đừng dây vào đám chó điên kia.

Trông thấy đám người kia đi đến, Chu Lệ Đình thoáng giật mình khẽ nói rồi nhanh chóng kéo đám nhóc Đào Nhi qua một bên đứng.

Mặc dù Trần Lâm vô cùng bá đạo nhưng “tay bay vạ gió” tránh được thì càng tốt không việc gì phải vướng vào.

Huống chi ở đây còn có trẻ nhỏ không tốt để đánh nhau.

Ngược lại nhóm người kia cũng không mấy quan tâm đến nhóm Trần Lâm và những người đi đường khác nhanh chân chạy về hướng khu trung tâm của pháo đài Viễn Đông.

- Đám người kia là ai, tại sao lại phách lối như vậy?

Tò mò hóng chuyện, Trần Lâm không nhịn được chỉ vào nhóm người không khác gì lục lâm thảo khấu kia hỏi.

Nhìn theo bóng lưng có phần phách lối của nhóm người kia, ánh mắt của Chu Lệ Đình không che giấu sự chán ghét hừ lạnh nói:

- Họ là người của Dã Mang bang… à không Dã Lang bang, một đám chó điên rất khích cắn người...

- Không biết tên nào xui xẻo bị bọn chúng cắn phải...

- Dã Lang bang?

Nghe cái tên quen quen Trần Lâm không nhịn được khó hiểu nói.

Chu Lệ Đình cũng không giấu giếm gật đầu nói:

- Phải, Dã Lang bang một trong Viễn Đông ngũ đại bang hội.

- Chắc ngài cũng đã biết rồi, Viễn Đông có năm đại bang hội lớn.

- Trong đó Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang là hai bang hội do hai thợ săn cấp B thành lập và được nhà nước công nhận, thực lực được xem là hùng mạnh nhất.

- Nhỏ hơn bọn họ một chút chính là Dã Lang bang, Kim Ngưu bang và Hắc Phong bang vừa bị ngài đánh, được xem ba bang hội không chính thức của Viễn Đông.

- Tuy thực lực yếu hơn và không được Viễn Đông ưu tiên nhưng với những người ở đây ba bang hội kia vẫn là hung thần...

- Dã Lang bang à... nghe có vẽ rất thú vị...

- Đi... chúng ta đi theo xem đám chó kia muốn làm gì... ta nghĩ chắc chắn là có chuyện vui...

Đời không hóng chuyện là đời không vui, thấy đám người Dã Lang bang không khác gì bang Đầu Búa đang đi tìm kẻ khác tính sổ như trong phim của Tinh Gia, Trần Lâm không nhịn được hiếu kỳ nói.

Tuy nhiên, Chu Lệ Đình lại không có cái gan đó kiên quyết lắc đầu nói:

- Dã Lang bang là một đám chó điên, tốt nhất là đừng dính đến bọn chúng thì hơn...

- Đại lão của ta ơi không phải người muốn tìm nhà trọ sao, trời sắp tối rồi chúng ta nhanh đi thôi.

Mặc dù thành công đánh hạ Hắc Phong bang còn giết chết không ít người, thực lực của Trần Lâm không cần phải nói cũng biết là rất mạnh. Song Trần Lâm vẫn không được đánh giá cao chỉ được xem là mạnh mà thôi, nguyên nhân của việc này đến từ Lãnh Phong.

Trần Lâm đánh hạ Hắc Phong bang nhưng đó là Hắc Phong bang không có Lãnh Phong, nhìn chúng chỉ được xem là một đám quái rừng không boss, đánh hạ đám quái này tuy đúng là một việc khó nhưng không phải không làm được.

Rất nhiều người trong đó có cả Chu Lệ Đình đều nghĩ nếu có Lãnh Phong tọa trấn người chết sẽ là tên đầu trọc này, thế nên thực lực của Trần Lâm vì thế cũng không được đề cao.

Lần này Trần Lâm lại muốn dính vào Dã Lang bang, Chu Lệ Đình hiển nhiên là cương quyết phản đối.

Đáng tiếc Trần Lâm làm sao có chuyện nghe lời người khác cười nói:

- Chu lão bản cứ an tâm...

- Chúng ta chỉ đi theo xem thôi không đánh nhau đâu mà lo... ta có thể đảm bảo...

...

Ở một diễn biến khác trong một quán rượu khá lớn lại trung tâm pháo đài Viễn Đông.

Nơi đây có thể xem như con phố của những nhà hàng, quán rượu, sòng bạc và cả lầu xanh của cả pháo đài Viễn Đông, mục đích không gì khác chính là để phục vụ cho các quân nhân và cả các thợ săn.

Hiển nhiên đúng như Trần Lâm đã dự đoán trước đó, theo sự phát triệu của một cái nghề mới thời mạt thế chuyên lấy việc giết chóc để kiếm tiền tạm gọi là thợ săn thì rượu và gái là hai thứ theo sau đó.

Dù muốn dù không bất kể là quân nhân chính quy hay những thợ săn tự do thì sau những tháng ngày chém giết sống giữa sự sống và cái chết thì họ đều cần phải giải tỏa căng thẳng...

Chính quyền Viễn Đông và gần như toàn bộ chính quyền lâm thời của nhân loại đều mắt nhắm mắt mở để cho cái nghề nguyên thủy kia tự do phát triển, thậm chí chính bản thân tự mở luôn cho nó có huy hoạch và Viễn Đông cũng nằm trong số đó...

Trong đó, rượu được phục vụ cho những thợ săn này hiển nhiên là rượu Chuối Ngô, mặc dù không ngon nhưng có đỡ hơn không.

Tuy nhiên bên trong cái quán rượu có thể nói là lớn nhất ở Viễn Đông này, thứ được phục vụ không phải rượu Chuối Ngô thường thấy mà lại là Hải Hồn Huyết Tửu loại rượu cực mạnh thuần một màu đỏ tươi như máu của Huyết tộc.

Từ đó có thể thấy được chủ nhân của quán rượu này không ai khác chính là Tiền Đa Đa và quán rượu này một lần nữa trở thành một cột móc của lịch sử, là bàn đạp để Tiền Đa Đa đem Hải Hồn Huyết Tửu phổ biến khắp cả nhân loại của Đông Á đại lục, chân chính tạo nên thời kỳ thịnh thế của nhân loại.

Tuy nhiên có được tất có mất, rượu đúng là giúp giải tỏa áp lực cho các thợ săn, ăn nhậu lại là công cụ tuyệt vời không thể thiếu sau những cuộc hành trình dài.

Nhưng rượu nhiều tất sinh chuyện...

Trong quán rượu có phần to lớn bề thế của Tiền Đa Đa, dù chỉ là bên dưới tầng trệt tầng thấp nhất nhưng lúc này đã loạn như cái chợ.

Bốn năm thanh niên ngã lăng dưới đất không ngừng rê rỉ, những vũng máu nhỏ cùng bàn ghế gần như bị đạp nát báo hiệu nơi đây vừa trải qua một trận chiến nhỏ...

Dù thiệt hại không lớn nói chung cũng chỉ làm một góc nhỏ dưới tầng trệt nhưng làm ăn mà phát sinh đánh nhau thế này, Tiền Đa Đa đáng thương chắc chắn không vui.

Rất may chưa xảy ra án mạng nhưng người bị thương thì có...

Trong đó, bị thương nặng nhất là một thiếu niên đầu đinh dáng người khá thấp bé, cả cánh tay phải của hắn lúc này gần như bị bắn nát, khiến khuôn mặt có phần nham hiểm đổ mồ hôi hột vì đau đớn.

Nhưng dù là như thế hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào cấp đôi “number ten“ trước mặt đầy oán hận.

Cập đôi ”number ten“ một cập đôi khá nổi tiếng tại pháo đài Viễn Đông, nhưng không phải vì sức mạng của cập đôi chưa đến được cấp 20 này mà là vì độ máu chiến của họ, chính xác hơn là một trong số họ...

Còn tại sao lại gọi là cập đôi ”number ten“ thì cũng khá là đơn giản, cập đôi này có hai người trong đó một người thì gầy tong teo như que củi, còn một người lại béo tốt mập mạp bất chấp mạt thế khiến cho khi đi chung nhìn khá giống số 10.

Cái tên cập đôi ”number ten“ cũng vì ngoài hình đũa lệch kia mà ra.

Tuy nhiên, không chỉ có ngoài hình mà tính cách của cập đôi này cũng trái ngược hoàn toàn.

Tên thanh niên trong đội không chỉ gầy như cây tre mà gan cũng cực bé, khi thấy đánh nhau hắn đã sớm trốn xuống gầm bàn tránh né.

Ngược lại lão trung niên nhân mập mạp như con heo kia lại cực kỳ hiếu chiến chả sợ bố con thằng nào.

Những tên thanh niên đang nằm dưới đất đều bị một mình lão bắn hạ, cánh tay của tên thanh niên đầu đinh sắp thành Dương Quá kia cũng là do lão nổ súng bắt nát...

Đúng là độ trẻ trâu không liên quan đến tuổi tác.

.

.

.

5h40.

Giờ này đăng chương mới có trễ quá không nhĩ...