Nhận ra tên trọc kia dường như có ý định không tốt muốn đả kích tinh thần của Lôi Phúc, thậm chí cuộc chiến hoang đường trực tiếp làm xấu mặt Lôi gia này rất có thể cũng là do hắn đứng sau thao túng, Lôi Minh ánh mắt hiện lên tia sát ý lạnh lùng nhìn Trần Lâm.
Dù đối phương là ai và có mục đích gì, vô tình hay cố ý, nhưng đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của Lôi gia thì tuyệt đối phải loại trừ.
Dĩ nhiên đó không phải là hiện tại ngay trước ánh mắt của hàng nghìn nạn dân.
.
Khẽ nhìn qua Lôi Phúc lúc này mặt đã không còn chút máu hiển nhiên là bị khí thế sát phạt của tên đầu trọc kia dọa sợ, Lôi Minh chỉ thở dài một tiếng thất vọng rồi nhìn quan kẻ thủ ác Trần Lâm cười lạnh nói:
- Viễn Đông là nơi có pháp trị tuyệt đối nghiêm cấm mọi hành vi ẩu đã đánh nhau...
- Mặc kệ nguyên nhân gì nhưng các ngươi tổ chức đánh nhau trái phép thế này chính là phạm pháp…
- Người đâu... mau bắt những tên phạm pháp này về đồn uy án, những kẻ không phận sự lập tức đuổi đi hết cho ta…
…
.
Có thể nói ở cái đất Viễn Đông này lời Lôi Minh chính là luật và ở những nơi kẻ mạnh chính là luật thì thứ họ cần để thực hiện mục đích cũng chỉ là một cái lý do.
Dù cái lý do đó có vô lý đến mức xem "muối" là một vũ khí sinh hóa thì lý do đó vẫn được chấp nhận.
Ngay lập tức dưới mệnh lệnh của Lôi Minh, các quân nhân Viễn Đông không biết từ đâu đột nhiên xông ra trấn áp toàn bộ quan khán giả đang đứng xem.
Những thợ săn vô dụng làm sau dám đương đầu trước đại quân Viễn Đông đành chấp nhận cái lý do hết sức chính đáng của Lôi Minh mặc kệ Trần Lâm và ba cô bé Đào Nhi kéo nhau chạy hết không thấy bóng dáng.
Cả khoảng sân rộng lớn từng chứa cả nghìn người thoáng chóc chỉ còn lại mấy người Trần Lâm và mấy trăm quân nhân súng đạn lên nòng đang vây quanh.
Ngược lại các cụ đã có câu “chữ quan hai chữ khẩu”, Lôi Minh quyền cao trức trọng lời lão nói chính là chân lý, còn Trần Lâm chứa vụ bé chỉ có thể sủa dơ thì nói gì lại ai. Huống chi xung quanh có không ít quân nhân đang vây quanh, Trần Lâm thì không sợ nhưng nếu có đánh nhau thật ba con nhóc của mình chỉ sợ sẽ thành tổ ong.
Phen này Huyết tổ đại nhân chỉ có thể ăn shit, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh.
…
Rất may vị trọng tài đáng kính trong trận chiến này Mã Hán đại nhân xem như còn có chút lương tâm.
Trông thấy Trần Lâm và ba cô nhóc sắp bị 500 anh em trấn áp, Mã Hán rốt cuộc cũng xuất hiện rồi chạy đến cạnh Lôi Minh nhỏ giọng nói:
- Lôi đại nhân… trận chiến này ai cũng biết rõ…
- Huống chi đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, người… người làm như vậy có hơi…
…
Tuy nhiên chưa đợi Mã Hán nói hết câu Lôi Minh đã hừ lạnh một tiếng lạnh giọng hỏi lại.
- Ngươi đang nói là cậy quyền cưỡng từ đoạt lý???
Nghe giọng điệu của Lôi Minh, Mã Hán biết ngay chuyện lớn rồi cả người thoáng run lên không dám nói câu nào, chuyện của thằng trọc Trần Đại Kê kia xem như bỏ.
Trước mặt cường quyền của Lôi Minh vị trọng tài ăn hại này xem như không giúp được gì.
..
Rất may trời đời luôn luôn tồn lại những ngoại lệ…
Không biết từ lúc nào Châu lão quân nhân đã dẫn theo Vương Triều, Lôi Triết và hai người Bích Ngọc, Lâm Mỹ Anh chạy đến.
Ngay khi nghe thấy những lời nói kia của Lôi Minh, Châu lão quân nhân một con người có tấm lòng chính nghĩa sao mà chịu được tức giận nói:
- Phải, ta thấy ngươi đúng là đang cưỡng từ đoạt lý mà…
- Rõ ràng thằng cháu phế vật của ngươi đánh thua người ta, giờ ngươi lại đi ăn hiếp ba cô nhóc đáng yêu này…
- Đó không phải là cậy quyền ước hiếp tiểu nha đầu chứ còn cái gì nữa…
- Ta nói trước cho ngươi biết, từ nay về sau ta là fan cứng của các nàng rồi, ta nhất định không để ngươi ăn hiếp idol của ta…
…
.
Nói xong Châu lão quân nhân như một chiến thần hạ phàm xắn tay áo lên đứng chắn trước người ba cô bé Đào Nhi sẵn sàng solo với Lôi Minh.
Sự việc diễn ra quá nhanh và quá vi diệu khiến Trần Lâm ngu người ra khó hiểu nhìn lão đầu già mà gân không biết từ đâu bay ra này, về phần ba cô nhóc Đào Nhi càng là một mặt ngơ ngác nhìn vị lão gia gia hơi gầy nhưng khá là chiến.
Ngược lại đến chính đồng đội của vị Châu lão quân nhân này cũng ôm đầu chết lặng nói gì là người ngoài như Trần Lâm và ba cô nhóc.
Độ bá đạo của Châu lão quân nhân đã vương lên đến tầm vũ trụ rồi.
Hiển nhiên nhìn một màn thể hiện của ba cô bé Đào Nhi, Châu lão quân nhân lập tức chấm các nàng, tương lai của nhân loại chính là những mầm non cực tốt này chứ đâu.
Ấy vậy mà Lôi Minh lại nhảy ra đụng chạm vào mầm tốt của Châu lão quân nhân may mắn nhặt được thử hỏi sao lão không nhảy dựng lên cho được.
.
Ngược lại bị những lời chất vấn của Châu lão nhân, Lôi Minh mặt như ăn shit khổ não thở dài một tiếng khó khăn nói:
- Họ tụ tập đánh nhau là phạm pháp… ta chỉ bắt họ về điều tra mà thôi không sai phạm gì sẽ thả ra…
- Châu lão an tâm ta sẽ không làm gì ba cô nhóc kia đâu…
.
Cái này Lôi Minh nói thật, mục đích của lão chỉ có Trần Lâm muốn bắt tên khốn này trị tội, về phần ba cô nhóc Đào Nhi hiển nhiên là sẽ không bị gì thậm chí còn được Viễn Đông trọng điểm nuôi dạy.
Tuy nhiên Châu lão quân nhân lại không tin thoáng nhìn qua ba cô bé Đào Nhi mỉm cười một cái ý bảo “Idol yên tâm có ta đây” rồi lắc đầu cương quyết nói:
- Hư… bớt nói những lời nhảm nhí đó với ta đi…
- Chuyện đánh nhau này ai ai cũng biết, sao ngươi không ngăn cản từ sớm mà đến khi Lôi Phúc thua sml rồi mới nhảy ra nói lời đạo lý…
- Ta thấy Lôi Minh ngươi đang muốn bao che cho sự yếu ớt của thằng cháu ngươi thì có…
- Lôi Minh à… ta nói thật Lôi Phúc thua là do hắn là phế vật vô dụng, cấp độ là nhờ người ta cày hộ, gà như thế thua là đáng ai ai cũng thấy…
.
Châu lão quân nhân xưa nay luôn là như thế một lời nói ra luôn rất thẳng và thật.
Mặc dù không dám nói ra như vị Châu lão này nhưng toàn bộ những quân nhân đang vây quanh đều gật đầu đồng ý.
Thật ra ai cũng biết được cấp độ của Lôi Phúc hoàn toàn là nhờ người khác kéo lên, thường ngày hắn cũng chỉ đi ăn hiếp những người chơi cấp thấp mà thôi, tính thực chiến của Lôi Phúc hoàn toàn là con số không.
Tuy nhiên dù sao Lôi Phúc cũng là chỉ huy không quá thiên về sức mạnh cũng không sao. Nói đâu xa trong chính Huyết tộc, Hồng Ánh đại chỉ huy cả một đại quân cũng không phải người có chiến lực quá cao.
Chỉ là không ai có thể ngờ được đến cả ba cô nhóc chưa đến cấp 20 mà Lôi Phúc cũng không đánh bại, phế vật như thế không ai có thể chấp nhận được.
.
Ngược lại nghe những lời nói như tát vào mặt kia còn cảm nhận được ánh mắt xem thường của các quân nhân đang vây quanh.
Lôi Phúc thiếu gia mặt mũi đỏ bừng ánh mắt tràn ngập tơ máu vừa thẹn vừa giận như lại không thể làm gì, cả người run rần bần bật.
Đáng tiếc dù run rẩy là thế, tức giận là thế nhưng Lôi Phúc lại chỉ ngồi dưới đất không dám làm gì càng không dám đứng ra đánh một trận với Trần Lâm đồi lại danh dự đã mất. Tất cả những việc mà Lôi Phúc có thể làm chỉ là trông chờ vào ông chú Lôi Minh của mình sẽ trừng trị những tên ác ma kia.
.
Đáng tiếc Lôi Minh lúc này cũng không dễ gì mà thực hiện mộng tưởng kia của Lôi Phúc.
Biết mình không thể nói lý với người điên, huống chi bản thân cũng đâu có lý, Lôi Minh chỉ lắc đầu cười khổ nói:
- Châu lão nhân nói không sai, chỉ là kỷ cương của Viễn Đông cũng không thể xem nhẹ…
- Giờ ta không nghiêm trị chuyện này sau này lại có mấy tên rảnh rỗi đụng chuyện lại kéo nhau ra tỉ thí thì không phải Viễn Đông đại loạn rồi sao.
…
.
Lôi Minh đã dám nói thì lý thuyết của lão phải chuẩn mực…
Viễn Đông đúng là nghiêm cấm đánh nhau gây rối trật tự nơi công cộng với mọi hình thức, việc tụ tập tỉ thí thế này là sai, dĩ nhiên nếu Lôi Phúc thắng chắc chắn Lôi Minh sẽ không nhớ đến chuyện kỷ cương gì đó này.
Thế nên không chỉ Châu lão quân nhân mà tất cả mọi người đều nhìn ra được tính miễn cường trong lời nói của Lôi Minh, chỉ là ngoài lão người điên Châu lão quân nhân ai lại dám vạch mặt Lôi Minh.
Khẽ suy nghĩ một lúc vẫn là lão Vương Triều đứng ra cười nói:
- Châu lão yêu quý nhân tài đúng là không sai nhưng kỷ luật của Viễn Đông cũng không thể xem nhẹ…
- Hay là như vậy đi, chúng ta không bắt mà đưa họ về tổng bộ xem như hỗ trợ công tác điều tra, ngài thấy thế nào?
…
Tuy nhiên Châu lão quân nhân tuy hơi điên nhưng được cái cứng đầu vẫn cương quyết lắc đầu thề sẽ bảo kê cho ba cô nhóc Đào Nhi, còn về phần Trần Lâm có đến ba cái chân nên hoàn toàn bị mặc kệ đến nhìn cũng không thêm nhìn.
Bất chợt ngay lúc mọi người không tìm ra được đối sách muốn chơi cứng thì một giọng nói trong trẻo như chim hoàng yến cất lên:
- Luật của Viễn Đông đúng là không thể xúc phạm nhưng Đại Kê và đám nhóc này cũng là nhân tài không thể lãng phí được…
- Hay là như vậy đi, dù sao Đại Kê cũng còn có tiền án trong người hay là chúng ta để hắn và ba cô nhóc tổ chức một nhóm nhân thủ ra bên ngoài săn giết thây ma.
- Như thế vừa xem như lấy công chuộc tội vừa giúp được ưu phiền trước mắt của Viễn Đông, nhất cử lưỡng tiện…
.
Không biết từ lúc nào Bích Ngọc đã đứng ngay bên cạnh ba cô bé Đào Nhi ánh mắt nhìn các nàng hơi lạ nhưng vẫn lên tiếng đưa ra một phương án.
Nghe thấy phương án của Bích Ngọc, mọi người đều không khỏi gật gật đầu nghiền ngẫm.
Thật ra chuyện này đúng là không lớn cũng không nhỏ, chủ yếu là do Lôi Minh và Châu lão quân nhân không ai nhịn ai mà ra, hiện tại có thể không giam nhóm người Trần Lâm mà bắt đi lao đông khổ sai tính ra cũng là hợp tình hợp lý.
Nghe thấy thế Châu lão quân nhân cũng thoáng nghiền ngẫm nhưng rất nhanh đã gật đầu nói:
- Bích Ngọc nha đầu nói cũng có lý nha…
- Để bọn nhỏ học hỏi chiến đấu tăng cường thực lực cũng khá hay…
- Được, lão đầu ta quyết định ủng hộ Bích Ngọc nha đầu… ha... ha...
.
Vừa nói xong Châu lão quân nhân lập tức thay đổi sắc mặt nào còn hùng hổ như trước đó mỉm cười nịnh nọt nhìn Bích Ngọc.
Thật ra thì nói về fan cứng thì Châu lão quân nhân cũng là fan cứng của Bích Ngọc và thấy lão đồng ý nhanh như vậy có thể thấy được bên nào có độ cứng lớn hơn rồi.
Ngược lại thấy mọi người đều tán đồng với ý kiến của Bích Ngọc, Lôi Minh thật ra vẫn không muốn để tên trọc kia thoát dễ dàng như vậy, dù có bản lãnh bằng trời nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm với Lôi gia thì vẫn bị loại trừ.
Nhưng sao một phen suy nghĩ Lôi Minh thoáng cười cười gật đầu nói:
- Đúng là phụng sự cho Viễn Đông sẽ tốt hơn là vì chút chuyện nhỏ này mà bắt giữ…
- Được, ta cũng tán đồng với ý kiến của Bích Ngọc.
- Trần Đại Kê đúng không???
- Ngươi mang tội gây rối trật tự nơi công cộng lại mang tiền án trong người.
- Tội chồng tội, thế nên ta quyết định để ngươi triệu tập đội ngũ ra ngoài thành săn giết những đàn thây ma đi lạc trả lại bình yên cho Viễn Đông…
- Ngày mai lập tức thi hành án không được trái lời…
.
Bên kia đang ngồi một bên vui vẻ ăn dưa hấu nhìn các đại lão Viễn Đông lục đục nội bộ, Trần Lâm không nhịn được khoái trả cười đểu.
Nhân loại đúng là chủng tộc phiền phức làm cái gì cũng sợ này sợ kia, đã thích làm chuyện xấu lại ngại mặt mũi, Trần Lâm hiển nhiên là nhìn ra được Lôi Minh đã nối lên sát tâm muốn đối phó với mình sau chuyện của tên ngu Lôi Phúc, nhưng lão đầu này lại ngại cái mặt mũi tìm đủ lý do, đúng là phiền.
Ngược lại vị Châu lão nhân kia đúng là điên dám vì ba cô nhóc mà đối đầu lại Lôi Minh.
Dĩ nhiên ăn ở chỗ Châu lão nhân là người chiếm phần lý chỉ cần có gan và có quyền là chơi được.
.
Tuy nhiên cuộc vui lại không được bao lâu khi “người của mình” lại nhảy ra chỉ mặt Trần Lâm khiến Trần Lâm suýt chút nữa nghẹn hạt dưa mà chết.
Tự dưng bắt làm công quả, Trần Lâm không nhịn được ánh mắt trắng dã nhìn Bích Ngọc rồi nhìn lại Lôi Minh đại nhân mỉm cười như trăm hoa đua nở nói:
- Ahhh… ta có quyền không đi được không?
.
Đáng tiếc đáp lại nụ cười thiện chí đó của Trần Lâm, Lôi Minh chỉ lạnh lung phán một câu: