Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười nhẹ: "Cảnh sát Trương, anh thật sự rất biết cách nói đùa."
Cảnh sát Trương không phản bác, im lặng đi bên cạnh cô một lúc, sau đó hỏi:
"Hôm nay em không đi làm sao? Sao lại đi ra ngoài sớm như thế?"
Đỗ Minh Nguyệt rất thành thật trả lời: "Em từ chức rồi, hôm nay em vội vã đến đây là để đưa cơm trưa cho Hoàng Phong, anh ấy thường vội làm việc đến mức quên cả thời gian ăn cơm, em có chút lo lắng cho sức khỏe của anh ấy."
Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói thế, ngực Trương Văn Thành cảm thấy có chút không thoải mái, Hoàng Phong? Họ đã gọi nhau thân thiết như vậy rồi sao?
"Thế à? Quan hệ giữa em và cậu ta hình như không xấu như anh nghĩ." Trương Văn Thành cố che giấu cảm xúc khổ sở của mình.
Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt một cái, một nụ cười bí hiểm hiện lên trên mặt cô.
"Vậy sao? Có thể là trãi qua quá nhiều chuyện, em dần dần nhận ra là anh ấy không đáng sợ như những gì em tưởng tượng."
Ngực Trương Văn Thành rất khó chịu, nhưng vẫn phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai người cứ thế đi bộ, cho đến khi nghe được âm thanh của Hoắc Minh Vân: "Trần Khải Quân nói với em anh đi ra ngoài tuần tra, là vì anh không muốn gặp em sao?"
Sau khi cô ấy nói hết câu mới phát hiện Đỗ Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, khuôn mặt Hoắc Minh Vân trong nháy mắt cứng lại và ngẩn người.
Đỗ Minh nguyệt thì lại rất vui vẻ khi thấy thấy Hoắc Minh Vân.
"Minh Vân!"
Hoắc Minh Vân giật mình hoàn hồn lại, cô ấy có chút miễn cưỡng mà mỉm cười: "Minh Nguyệt, là cậu à? Tại sao cậu lại ở đây?"
Đỗ Minh Nguyệt giơ hộp đồ ăn mà cô đang cầm trên tay lên, nói: "Tớ đi đưa cơm cho Hoàng Phong.
Còn cậu, tại sao cậu lại ở đây?"
Hoắc Minh Vân cúi đầu, nhìn về phía Trương Văn Thành.
"Tớ đến đây để bắt anh ta, thời gian gần đây anh ta luôn trốn không muốn thấy mặt tớ."
Đỗ Minh Nguyệt làm sao có thể không biết được tâm tư của cô gái này, người cô ấy nghĩ đến luôn luôn là người đàn ông này mà thôi.
Trên mặt Trương Văn Thành không thay đổi gì, chỉ là âm thanh trở nên lạnh lùng hơn: "Anh còn phải đi tuần tra, Anh đi trước."
Hoắc Minh Vân thấy anh ta muốn đi, cô lập tức không vui, cô chỉ vừa mới đến không lâu mà anh ta lại hấp tấp muốn rời đi như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt nhận ra sự không vui trên khuôn mặt của Hoắc Minh Vân, vì vậy nắm lấy tay cô ấy khuyên, nói: “Cậu đừng ép anh ta chặt như thế, chuyện tình cảm phải để từ từ mới được.”
Môi Hoắc Minh Vân hơi vểnh lên một chút, hiển nhiên là cô ấy có chút tức giận.
“Tớ cũng muốn từ từ lắm, nhưng anh ta cứ lẩn tránh tớ, tớ bị ép nên mới phải như thế.”
Đỗ Minh Nguyệt biết được tâm tư tình cảm của cô ấy, càng thích ai thì đối xử với người đó lại càng cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất.
“Được rồi, tới rất tin tưởng sức hút của Minh Vân nhà tớ.” Đỗ Minh Nguyệt an ủi.
Hoắc Minh Vân nhìn cô một cái, thử thăm dò mà hỏi: “Vậy lỡ như anh ta đang thích người khác thì làm sao bây giờ?”
“Cảnh sát Trương thích người khác rồi?” Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi, sau đó nghĩ đến đám người ở bên cạnh anh ta, chắc là anh ta thích ai đó rồi chứ nhỉ.
“Đúng vậy, hơn nữa người ấy còn đã kết hôn rồi.”
Lần này Đỗ Minh Nguyệt càng kinh ngạc, cô trợn to mắt nhìn Hoắc Minh Vân: “Không thể nào, cảnh sát Trương làm sao lại đi thích phụ nữ có chồng được.”
“Là thật.” Hoắc Minh Vân sắp khóc rồi.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, Hoắc Minh Vân sẽ không gạt cô, vậy thì chuyện cảnh sát Trương thích một người phụ nữ có đã chồng là sự thật.
“Nếu thật là như vậy thì cậu lại càng có lợi thế hơn chứ, cô ta đã trở thành vợ người khác rồi thì anh ta chỉ còn có thể thích thôi, đâu thể làm gì hơn được.”
Hoắc Minh Vân nghe cô nói thế, lúc này trên mặt mới xuất hiện lại nụ cười.
“Tớ cũng nghĩ như thế, tớ không tin tớ lại không giải quyết được anh ta.”
Nhìn Hoắc Minh Vân lại tràn đầy tự tin trở lại, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nở nụ cười.
“Đúng vậy, đây mới là Minh Vân mà tớ biết.”
Hoắc Minh Vân cười hì hì, sau đó biết tin cô đã từ chức, hai cô gái quyết định đi mua sắm.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, thẻ đen mà Hoàng Phong cho cô cô chưa dùng thử lần nào, hay là ngày hôm nay dùng thử một lần.
Về đến biệt thự, cô mệt đến mức ngồi phịch trên ghế salon, Lâm Hoàng Phong thấy cô tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, hiển nhiên hôm nay cô liều mạng mua sắm một phen.
“Quý cô à, em hôm nay đi cướp trung tâm thương mại à?.” Lâm Hoàng Phong hỏi một cách trêu ghẹo.
Đỗ Minh Nguyệt cười một cách lạnh lùng, sau đó lôi thẻ đen mà anh cho cô ra, vẻ mặt gian ác hỏi.
“Đúng rồi, em đi đưa tiền cho người ta, anh đau lòng không?”
Lâm Hoàng Phong nghe thế lập tức bật lại: “Đương nhiên là đau lòng rồi, nếu biết em đi mua sắm anh sẽ đi cùng với em, để em mang nhiều đồ như vậy, tay em có đau không?”
Nói xong anh cầm lấy tay cô cẩn thận kiểm tra.
Đỗ Minh Nguyệt rút tay về, nhìn anh mà nói: “Em phát hiện một chuyện, khát vọng sống của anh cực kỳ cao.”
Lâm Hoàng Phong bật cười, anh nhéo lấy hai bên má, sau đó nâng mặt cô lên hôn lên môi cô một cái.
“Anh nói thật.”
Anh thật là, lúc nào cũng muốn sàm sỡ cô.
Nhưng sự thật cô không dùng một đồng tiền nào của anh cả, đến khi trả tiền, sau khi suy nghĩ kỹ cô vẫn nén đau lòng lấy thẻ lương của mình ra quẹt.
“Vậy cũng được, cho anh một cơ hội, giúp em cầm lên phòng đi chủ tịch Lâm.”
Sau khi nói xong, cô còn nghịch ngợm thè lưỡi, trông cô như thế vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cô sau khi nói xong thì đi lên lầu, để lại Lâm Hoàng Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là làm cu li cho cô.
Phản ứng bên phía bên này của Đỗ Thùy Linh thì chậm hơn nhiều, nếu là trong quá khứ cô ta hẳn là đã gọi điện thoại đến, nhưng lần này cô ta lại chưa có phản ứng gì cả.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt không biết là khi Đỗ Thùy Linh nhận được tin tức, Hồ Đức Huy cũng ở bên cạnh cô ta.
Lúc Đỗ Thùy Linh nhìn thấy tấm hình kia, cô ta ngay lập tức không vui và trực tiếp chất vấn: “Hồ Đức Huy, chuyện này là như thế nào?”
Hồ Đức Huy nhìn thấy tấm hình kia, biểu cảm trên mặt lặp tức cứng lại, anh ta đứng bật dậy.
“Thùy Linh, từ đâu mà em có tấm hình này?”
Đỗ Thùy Linh không trả lời vấn đề của anh ta, cô ta hỏi lại vấn đề cũ: “Em hỏi anh chuyện này là như thế nào?”
Hồ Đức Huy liếm môi một cái, anh ta đứng lên định ôm lấy Đỗ Thùy Linh nhưng lại bị cô ta đẩy ra.
“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, em thật sự tin giữa anh và cô gái kia có chuyện gì sao?”
“Thật sự thế sao? Hồ Đức Huy, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em đúng không?”
Hồ Đức Huy nghe thế ngay lập tức phủ nhận: “Oan uổng quá, anh làm sao có thể làm ra chuyện gì có lỗi với em được, anh yêu em còn không hết nữa.”
Đỗ Thùy Linh nhìn anh ta, hiển nhiên là vẫn đang hoài nghi, Hồ Đức Huy ngay lập tức giơ tay thề với với trời đất.
“Anh thật không có làm chuyện gì có lỗi với em, nếu như anh nói dối thì xin anh ra đường bị sét đánh chết không tử tế được.”
Sau khi Đỗ Thùy Linh nghe anh ta nói thế, khuôn mặt mới có vẻ thoải mái hơn.
Phụ nữ mang thai từ trước đến giờ luôn có tính đa nghi.
Hồ Đức Huy thấy khuôn mặt Đỗ Thùy Linh thoải mái hơn, lúc này mới ôm cô ta vào lòng.
“Được rồi được rồi, Thùy Linh đừng nóng, rốt cuộc là ai gửi ảnh chụp này cho em vậy? Nhất định là họ muốn ly gián tình cảm của chúng ta.”
Đỗ Thùy Linh híp hai mắt lại: “Chắc là Đỗ Minh Nguyệt, cô ta nhất là không thích nhìn cảnh chúng ta sống hạnh phúc nên mới phải vu khống chúng ta như thế.”
Đỗ Minh Nguyệt, cô ta thuê người đi theo theo dõi Hồ Đức Huy.
Rốt cuộc thì cô ta muốn làm cái gì.
“Đỗ Minh Nguyệt? Thùy Linh, chuyện này cứ để anh xử lý, em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai, biết không?”.