Đến khi hai người nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn.
Nhìn vào vỏ chai rỗng trước mặt, Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu đều trợn tròn mắt, cái tình huống quái quỷ gì đây.
Hoắc Minh Vân uống say, đôi mắt đẹp mơ hồ nhìn xung quanh, dáng vẻ chỉ cần lướt mắt nhìn qua liền dễ dàng khiến người rung động.
Cô vươn tay, bộ dáng như muốn uống thêm.
Đỗ Minh Nguyệt thì vậy liền ngăn đối phương lại, chậm rãi đỡ lấy cô.
“Đừng uống nữa, Minh Vân.
Chúng ta về nhà thôi nào.”
“Không muốn, con không muốn về nhà.
Con cũng không muốn xem mắt rồi kết hôn đâu ông ơi!”
Hoắc Minh Vân lắc đầu nguầy nguậy.
Nghe thấy những lời này, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau lòng, xót xa cho bạn mình biết bao.
“Được rồi, không sao hết.
Chúng ta không đi xem mắt nữa, nhé.”
“Minh Nguyệt, hì hì, Minh Nguyệt này, tớ nói cho cậu nghe một bí mật nè.”
Hoắc Minh Vân đột nhiên xoay người, chồm tới ôm cổ Đỗ Minh Nguyệt.
Cô cảm thấy hơi thở Hoắc Minh Vân ngập tràn mùi rượu, nhất định đã say đến mức chẳng biết trời trăng gì rồi.
Đỗ Minh Nguyệt túm lấy tay cô, dịu dàng dỗ dành.
“Bí mật gì? Hoắc Vân, chúng ta về nhà trước đi đã, có được hay không?”
“Không được, tớ muốn gặp Hứa Minh Lâm.
Anh ta khiến tớ mỗi khi nhớ tới trong lòng đều khó chịu.
Tớ muốn gặp anh ta nói cho rõ ràng mọi chuyện.
Cậu kêu anh ta ra đây, mau lên!”
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ tới khi Hoắc Minh Vân uống say lại đáng yêu như vậy.
Hơn nữa, cô cũng phát hiện bạn mình dường như đã phải lòng thầy Lâm mất rồi.
Chỉ là hiện tại đối phương chưa kịp nhận ra mà thôi.
Thật ra tính tình Hứa Minh Lâm rất tốt, tuy rằng dáng vẻ dường như vô tâm vô phế nhưng khi làm việc lại rất đáng tin.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy Hoắc Minh Vân hiện tại rất đáng thương, nếu như có thể giúp bạn mình và thầy Lâm ở bên nhau, hoàn toàn là chuyện tốt!
“Được rồi, tớsẽ gọi thầy Lâm đến ngay.
Cậu đợi một chút!”
Hứa Minh Lâm đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ.
Nhận được cuộc gọi từ Đỗ Minh Nguyệt, anh vội vàng ra ngoài nghe máy.
“Thầy Lâm, Minh Vân muốn gặp anh đó!”
Đỗ Minh Nguyệt chỉ kịp nói một câu duy nhất, điện thoại đã bị con ma men bên cạnh nhanh như chớp giật lấy.
Hoắc Minh Vân cầm điện thoại, trực tiếp hét vào loa, giống như đang biểu đạt toàn bộ tâm tình lúc bấy giờ của mình.
“Hứa Minh Lâm, anh mau xuất hiện cho tôi.
Anh trêu chọc tôi cho đã rồi lại cong đuôi bỏ chạy.
Anh có cảm thấy mình là thằng đàn ông khốn nạn hay không hả?”
Hứa Minh Lâm vừa nghe thấy giọng nói của Hoắc Minh Vân, thanh âm lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Mọi người đang ở đâu, bây giờ anh sẽ đến đón ngay!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy vội vàng gửi địa chỉ qua cho đối phương.
Sau khi nhận được tin nhắn, Hứa Minh Lâm vội vàng mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng mẹ anh lại đột ngột lên tiếng.
“Trễ vậy rồi con còn đi đâu nữa?”
Hứa Minh Lâm xoay người, cẩn thận kéo chăn lên cao thêm chút nữa để giữ ấm cho mẹ mình, dịu dàng trả lời.
“Mẹ, chờ con một chút.
Rất nhanh con sẽ quay lại.”
“Được rồi, đừng đi chơi muộn quá.”
Hứa Minh Lâm cảm thấy hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Một ngày nào đó, anh sẽ đường đường chính chính sóng vai bên cạnh Hoắc Minh Vân.
“Cảm ơn mẹ.
Mẹ ngủ trước đi, nghỉ ngơi sớm mới mau khỏe được!”
Nói xong, Hứa Minh Lâm vội vàng chạy ra ngoài, bóng dạng chậm rãi khuất dạng trong màn đêm..