Đỗ Minh Nguyệt đã nói như vậy đương nhiên Đỗ Chính Lâm hoàn toàn không có lí do để ở lại, tờ mờ sáng hôm sau đã đi khỏi biệt thự.
Đồ vật của ông không nhiều, thời điểm đi nói trắng ra cũng chẳng mang theo thứ gì đặc biệt cả.
Thanh Vy nhìn theo bóng lưng đối phương, rất muốn hỏi chuyện nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng.
Cô bé không muốn khiến mẹ mình nổi giận.
Một khi Đỗ Minh Nguyệt tức giận thật sự, Thanh Vy bảo đảm sẽ không chạy thoát nổi.
Đỗ Minh Nguyệt đứng gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Đỗ Chính Lâm chậm rãi khuất dạng.
Thời điểm ông ta đuổi hai mẹ con cô đi có phải tâm tình cũng giống như thế này không? Sẽ không đâu, ắt hẳn so với chuyện này còn khó vượt qua hơn.
Lâm Hoàng Phong vừa về đến nhà, má Ngô đã nhanh chóng báo cáo.
“Cậu chủ, mợ chủ đã ở trong phòng lâu lắm rồi, tới giờ vẫn chưa ra.
Còn người đàn ông kia đã đi rồi ạ!”
Lâm Hoàng Phong nghe má Ngô nói vậy đương nhiên biết người rời đi là ai.
Anh gật đầu, sau đó đi lên lầu.
Đứng bên ngoài giơ tay gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa, vậy nên Lâm Hoàng Phong trực tiếp đi thẳng vào trong.
Anh đi tới chỗ Đỗ Minh Nguyệt, tay khẽ đặt lên vai cô xoa nhè nhẹ.
“Anh nghe má Ngô nói từ sáng tới giờ em không chịu ra khỏi phòng.
Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì, em chỉ là muốn yên tĩnh một chút thôi.
Anh về rồi sao?”
Cô khẽ lắc đầu, trên khuôn miệng hiện lên nụ cười miễn cưỡng.
Lâm Hoàng Phong không thích dáng vẻ cô gắng gượng như hiện tại, tay khẽ vuốt ve gò má cô.
“Anh không thích em cười vậy đâu, xấu xí muốn chết!”
Lâm Hoàng Phong nói như thế khiến Đỗ Minh Nguyệt bật cười.
“Vậy anh thích như thế nào, em lập tức cười cho anh xem.”
“Như hiện tại là tốt nhất.”
Lâm Hoàng Phong vươn tay nhéo má cô, Đỗ Minh Nguyệt đánh khẽ lên tay anh.
“Anh đấy, không đứng đắn chút nào hết!”
“Em để cho ba rời đi sao?”
Lâm Hoàng Phong ghì lấy eo cô thầm thì.
Cô nghe vậy thì rũ mi, trong giọng nói lộ ra vẻ khổ sở cùng không đành lòng.
“Em để ông ấy đi rồi.
Em sợ, nếu cứ giữ ông ta ở lại đây, sẽ có ngày bản thân em dao động mà tha thứ cho ông ta mất.”
Lâm Hoàng Phong nghe cô nói vậy liền dịu dàng trả lời.
“Không sao.
Nếu em đã không muốn tha thứ cho ba, vậy thì chúng ta sẽ không tha thứ!”
“Ừm.”
Từ sau ngày hôm đó, Đỗ Minh Nguyệt thật sự không còn nhìn thấy Đỗ Chính Lâm nữa, ngay cả chút tin tức cỏn con cũng đào không ra.
Giống như ông ta đã thật sự biến mất khỏi thế gian vậy.
Cô tự dặn lòng không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần thiết phải tìm đối phương làm gì cả.
Nhưng sâu thẳm trong tim cô vẫn có thanh âm không ngừng vang vọng nói với cô.
“Đỗ Minh Nguyệt, ông ta là cha của cô.
Cho dù cô không thừa nhận hay chán ghét ông ta đi chăng nữa thì ông ta vĩnh viễn là cha ruột của cô, điều này không bao giờ thay đổi.”
Càng để tâm, Đỗ Minh Nguyệt càng cảm thấy mệt mỏi xen lẫn ngột ngạt.
Bất đắc dĩ, cô đem chuyện này kể lại với Yến Thanh Nhàn.
Bà nghe xong, thoáng rơi vào suy tư.
“Mẹ…Mẹ có đang nghe con nói không?”
“Đương nhiên là mẹ nghe rồi, đứa nhỏ ngốc này!”
Yến Thanh Nhàn dịu dàng trả lời.
Mà thanh âm cô lúc bấy giờ đã tràn ngập bất lực, không biết phải làm như thế nào.
“Mẹ ơi, bây giờ có phải làm sao đây?”
“Minh Nguyệt, giống như mẹ đã nói với con từ trước.
Chuyện hai người là máu mủ ruột rà, đây là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nhưng con là con, ông ta là ông ta.
Đúng, nhờ có Đỗ Chính Lâm nên mới có con trên cõi đời này nhưng suy cho cùng, ông ta từ đầu tới cuối chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha cả.
Vì vậy, con cũng không cần phải thực hiện nghĩa vụ của một người con!”
“Vậy so ra, con và ông ấy có khác gì nhau đâu hả mẹ?”
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu, rõ ràng người sai là Đỗ Chính Lâm nhưng tại sao người phải gánh lấy nỗi buồn phiền này lại là cô.
Yến Thanh Nhàn đương nhiên biết rõ trong lòng con gái mình đang nghĩ gì.
Con bé quá hiền lành, lúc nào cũng nghĩ cho người khác đầu tiên.
Người như vậy, đáng nhẽ phải có cuộc sống hạnh phúc mới đúng.
“Minh Nguyệt, con đừng bận tâm về chuyện này nữa.
Điều duy nhất mẹ mong muốn chính là con phải lo cho bản thân thật tốt, đừng lúc nào cũng hi sinh vì những người xung quanh.
Ít nhất, phải khiến chính mình vui vẻ trước đã!”
“Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng trả lời, trong lòng cũng đã có quyết định cho riêng mình.
Câu chuyện này cứ như vậy mà dần trôi vào quên lãng, bởi vì mọi người bao gồm cả cô đều đang nô nức đón chờ năm mới đến.
Đêm giao thừa, Đỗ Minh Nguyệt mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau trở về nhà họ Lâm.
Bà chủ nhà họ Lâm ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nghiêm cẩn.
Khi Thanh Vy nhìn về phía bà chúc mừng năm mới, cầu mong bà phát tài, trên môi bà bây giờ mới lộ ra nét tươi cười hòa nhã.
Bà Lâm ẵm Thanh Vy lên hỏi chuyện.
“Thanh Vy à, cháu lại cao hơn rồi có đúng không?”
“Đúng vậy ạ.
Cháu lớn hơn một tuổi rồi, vậy cho nên cũng phải cao lên!”
Thanh Vy nói mấy câu liền dễ dàng khiến mọi người được một trận cười sảng khoái.
Lâm Mộc Giai trên tay ẵm một đứa nhỏ, gương mặt ngày càng có nét, nhìn qua liền biết được chăm bẵm vô cùng tốt.
Nhà họ Hoàng đối với đứa nhỏ này vô cùng cưng chiều, ngay cả Hoàng Hạo Trạch gương mặt ngàn năm lạnh như băng, hầu hết thời gian đều sẽ dành ra để ẵm đứa nhỏ.
Chuyện này khiến cho Lâm Mộc Giai cảm thấy bất đắc dĩ biết bao, tự hỏi trong lòng liệu có phải địa vị trong nhà của mình đã giảm xuống rồi hay không.
Mọi người quây quần ăn cơm với nhau, ngoài Lâm Gia Hưng ra còn có cả những người khác.
Bởi vì có mấy đứa nhỏ, nhà họ Lâm Lâm càng thêm náo nhiệt, tất cả đều cười nói rôm rả không hết chuyện.
Chỉ là trong lúc dùng bữa, không biết ai lại chủ động nhắc đến Lâm Hiên Hữu cùng Lâm Chí Khanh, khiến bầu không khí bất giác chùng xuống.
Bà Lâm cau mày quát lớn một tiếng, sau khi ổn định mọi người liền làm như không có chuyện gì, vội thúc giục.
“Mau ăn cơm, mau ăn cơm đi nào!”
Bảo Phong từng nghe nói qua người kia, đối phương tìm thấy cậu thông qua bức ảnh gia đình nhà họ Lâm.
Khi đó mẹ vô cùng tức giận, không để cho cậu gặp qua.
Nhưng Bảo Phong đối với người đàn ông tên Lâm Hiên Hữu ấy vẫn luôn nhớ đến, hơn nữa còn nhớ vô cùng rõ ràng.
Bảo Phong nhớ lại chuyện mình bị bắt cóc, cả người thoáng run rẩy.
Người đàn ông kia,quả thật rất đáng sợ.
“Sao vậy Bảo Phong? Con sợ cái gì à?”
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được nội tâm bất an của cậu bé, lo lắng quay sang hỏi.
Thế nhưng Bảo Phong chỉ chầm chậm lắc đầu, không có đem chuyện này nói ra.
Sau khi ăn xong chính là tiết mục chính vào thời khắc cuối năm.
Nhìn thấy Lâm Gia Hưng lôi ra từ trong túi một đống pháo hoa, mắt bọn nhỏ đứa nào đứa nấy đều sáng lấp lánh cả lên.
“Oa pháo hoa kìa!”
“Mấy đứa có muốn chơi không nào?”
Lâm Gia Hưng nháy mắt,từng bước dụ dỗ trẻ con.
Bọn nhỏ nghe vậy thì phấn khích tột độ, liên tục gật đầu.
“Muốn chơi! Muốn chơi ạ!”
“Vậy chúng ta mau đi ra sân bắn pháo hoa nào!”
Nhìn đám nhóc lít nhít đi phía sau Lâm Gia Hưng, khiến Lâm Gia Hưng trông giống như vị vua đang dẫn dắt lũ nhỏ vậy.
Không chừng đây chính là tham vọng của đối phương.
Mà Lâm Mộc Giai lúc này đưa con cho Hoàng Hạo Trạch ẵm, cảm giác giống như vừa được phóng thích vậy.
Cô xoa xoa bả vai đau nhức của mình.
“Nghe nói cháu về công ty Lâm Hoàng Phong làm em gái nhỏ rồi hả?”
Lâm Mộc Giai từ trước đến nay chính là như vậy, ăn nói không biết giữ mồm miệng.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy gò má thoáng chốc đỏ bừng, quát khẽ.
“Gì mà em gái nhỏ? Dì đừng có nói lung tung như vậy chứ!”
“Được rồi, không phải thì không phải.”
Lâm Mộc Giai bật cười, trêu chọc Đỗ Minh Nguyệt lúc nào cũng vui như vậy cả.
“Dì dạo này thế nào rồi? Mang thai đứa nhỏ hẳn là cực lắm đúng không?”
“Đâu chỉ cực, buổi tối căn bản là mất ngủ cả đêm cơ.”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên là tường tận cảm giác này.
Ngày trước cô mang thai Thanh Vy cũng giống hệt như vậy, chính là trằn trọc cả đêm, không cách nào say giấc.
Mà đứa nhỏ dường như biết rõ điều đó, chỉ cần cô hơi ngủ gật, bên trong bụng sẽ bắt đầu quấy khóc hét ầm cả lên.
‘Cháu khi đó nhất định rất vất vả.”
Hai từ khi đó mà Lâm Mộc Giai nhắc đến chính là thời điểm năm năm về trước.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy, bất tri bất giác ngước mắt nhìn bầu trời cao, khẽ thì thầm.
“Đúng vậy, rất vất vả.
Nhưng thời điểm nghĩ rằng mình sắp có một thiên thần nhỏ bầu bạn bên cạnh rồi, cháu cảm thấy có cực khổ hơn nữa bản thân vẫn đủ sức chịu đựng được.
Hơn nữa khi đó Chu Thành An luôn ở bên cạnh cháu, dốc lòng giúp đỡ, vậy cho nên cháu cảm thấy mình rất may mắn!”.