Thời điểm tết đến xuân về, phố xá nhìn thoáng qua vô cùng quạnh quẽ.
Thỉnh thoảng trên đường lớn bắt gặp người đốt pháo hoa, xinh đẹp giống như hằng ha sa số những ngôi sao nhỏ giữa biển trời mênh mông vậy.
Thời điểm Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt tới nơi, Dư Hồng Thụ phụ trách ra đón người.
Lúc cô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong liền theo bản năng rụt cả cổ lại, hỏi khẽ.
“Minh Nguyệt, tổng giám đốc lúc đưa cậu tới đây có nói gì không?”
“Anh ấy chẳng nói gì hết.
Các cậu cứ hay tự hù dọa bản thân là giỏi, Hoàng Phong không có đáng sợ như vậy đâu.”
Đỗ Minh Nguyệt ngọt ngào mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dư Hồng Thu cảm thấy chỉ khi đúng trước mặt bạn mình, đối phương mới thu lại móng vuốt của bản thân mà thôi.
Còn trên dưới tập đoàn có ai mà không sợ hãi Lâm Hoàng Phong cơ chứ.
Thậm chí Lâm Hoàng Phong không phải là ông chủ của bọn họ đi nữa thì khi đứng trước mặt anh lúc nào cũng có cảm giác áp lực, bí bách đến mức nghẹn thở.
Nhưng bởi vì bên cạnh Lâm Hoàng Phong có Đỗ Minh Nguyệt nên bầu không khí mới trở nên thoải mái.
Thời điểm mọi người nhìn thấy anh, gương mặt ai nấy đều thoáng ngượng ngập, âm trầm cúi đầu.
Đỗ Minh Nguyệt lúng túng, mọi người đừng làm cái vẻ mặt rõ ràng mười mươi như thế có được hay không vậy.
Dư Hồng Thu bấy giờ ho một tiếng, tất cả lập tức chỉnh đốn dáng vẻ của mình ngay lập tức.
Trình Tuấn Dương nhiệt tình mỉm cười, điều này chính bởi vì xuất phát từ thói quen giao tiếp với đối tác xung quanh.
“Giám đốc Phong, anh cũng thích mấy buổi họp mặt giống như thế này à?”
“Tình cờ tới thôi, không cảm thấy có vấn đề gì.”
Lâm Hoàng Phong khẽ vuốt cằm trả lời.
Không khí giữa hai người này quá mức kì quái khiến mọi người đều băn khoăn nhìn nhau, rốt cuộc đây vẫn là buổi tụ họp bình thường có phải không?
Đỗ Minh Nguyệt lúng túng ngắt nhẹ vào eo Lâm Hoàng Phong.
Anh ngơ ngác nhìn cô, dường như không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến chị Trần làm dịu bầu không khí.
Nhưng điều khiến Đỗ Minh Nguyệt bất ngờ nhất chính là Tiêu Hồng Quang cũng tới góp vui.
Nhìn mọi người ở đây ai cũng có đôi có gặp, quay sang nhìn cậu thì liền cảm thấy lẻ loi.
Thúy Hân phát hiện cậu chỉ đi có một mình, liền tiện miệng trêu chọc.
“Trợ lý nhỏ này, tôi nói nghe.
Sao lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn độc thân hay thế?”
Tiêu Hồng Quang bất đắc dĩ, chỉ đành cong môi im lặng.
Nếu biết trước có tình huống như thế này xảy ra, cậu nhất định sẽ không chạy tới đây để giúp chị Trần đâu.
Chị Trần thấy vậy, vội vàng giải vây cho cậu.
“Thúy Hân, Tiêu Hồng Quang là do chị mang tới, em bớt nói một câu đi mà!”
“Ồ!”
Mọi người bất giác đồng thanh, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía hai người bọn họ, tò mò cảm nhận xem giữa hai người này có tồn tại mối quan hệ bất thường hay không.
Chị Trần nhấp ngụm bia, trực tiếp nói thẳng.
“Đừng ở đó đồn đoán linh tinh, chị mấy đứa có bạn tra rồi.
Chỉ là hôm nay cảm thấy trợ lý của chúng ta cô đơn nên để cậu ấy tới đây ăn cơm chó mà thôi!”
“…”
Tiêu Hồng Quang không biết phải nói gì hơn, tại sao mọi người lại nhẫn tâm đến vậy chứ? Ánh mắt tất cả lúc bấy giờ nhìn về phía cậu tràn ngập sự đồng tình.
Tiêu Hồng Quang ôm đầu, đúng là khó đỡ! Chị Trần cảm thấy cậu trông đáng thương, vậy nên chủ động mở lời hỏi.
“Trợ lý nhỏ, cậu có muốn chị giới thiệu cho cậu một người hay không?”
“Cảm ơn chị đã quan tâm.
Nhưng em nghĩ chuyện tình cảm không cần miễn cưỡng đâu!”
Chị Trần liếc mắt nhìn đối phương, chỉ thoáng thở dài, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Mà cậu lúc bấy giờ đang thở phào nhẹ nhõm, nếu bọn họ tiếp tục hỏi tới nữa cậu sợ chính mình sẽ không ứng phó nổi.
Lúc này tiếng chuột điện thoại đột ngột vang lên, Tiêu Hồng Quang nhìn thấy tên danh bạ hiện trên màn hình, tim thoáng hẫng đi vài nhịp.
Cậu cầm điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài.
Mà Thúy Hân nhìn theo bóng lưng của Tiêu Hồng Quang, ban nãy thời điểm cậu lướt qua cô đã thấy cái tên được hiển thị trên màn hình.
Đối phương là Hoàng Uyên!
Hoàng Uyên, nếu Thúy Hân nhớ không nhầm thì Hoàng Uyên chính là người mẫu mùa xuân năm nay, thời gian đầu còn tưởng cô là học sinh.
Giữa hai người này, chắc chắn có điều ám muội.
Tiêu Hồng Quang nhấc máy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Hoàng Uyên.
Trái tim cậu trong nháy mắt như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng, nghẹn thở giống như là bị ai đó siết chặt lại vậy.
Cậu cau mày, hỏi ngay lập tức.
“Cô Hoàng Uyên, cô gặp phải chuyện gì à?”
“Cậu trợ lý, cậu có thể đến xem giúp tôi Hoàng Anh nó bị làm sao được chứ? Nó cả ngày đã không chịu ăn uống gì rồi.
Làm ơn, tôi xin cậu đấy!”
Thanh âm Hoàng Uyên thoáng run rẩy, ngoại trừ Tiêu Hồng Quang, cô không biết phải đi đâu hay tìm ai cả.
Hoàng Anh đã ở cùng với cô lâu như vậy rồi, cô tuyệt đối không đành nhìn nó xảy ra chuyện! Tiêu Hồng Quang ở đầu dây bên này chậm rãi an ủi cô.
“Hiện tại cô đang ở đâu, tôi lập tức qua ngay!”
“Tôi đang ở nhà, cậu có thể nhanh chóng tới đây được chứ? Hoàng Anh đối với tôi vô cùng quan trọng!”
Hoàng Uyên yếu ớt van nài.
“Được, tôi lập tức tới ngay!”
Tiêu Hồng Quang vừa dứt lời liền trực tiếp cúp máy.
Sau khi cậu đi ra ngoài nghe điện thoại thì không quay trở vào nữa nhưng do mọi người khá đông nên cũng chẳng ai để ý đến.
Bởi vì có mặt Lâm Hoàng Phong nên mọi người đều trở nên ngượng ngùng mất tự nhiên.
Đỗ Minh Nguyệt chẳng biết phải giải quyết thế nào, chỉ đành đề nghị.
“Chúng ta chơi trò chơi đi?”
“Cái này nghe hay đó!”
Mọi người nghe vậy đều nhao nhao đồng ý.
Dư Hồng Thu lấy ra bộ bài đặt trước mặt mọi người, nghịch ngợm lên tiếng.
“Tụi mình chơi bài xem Ai là Vua đi!”
“Nghe hay đấy.
Còn không sẽ chơi Thật hay Thách nhé?”
“Tôi không chơi đâu.”
Lâm Hoàng Phong nghiêm túc trả lời, bởi vì câu nói này của anh mà không khí ngay lập tức như vị đóng băng vậy.
Đỗ Minh Nguyệt trở tay không kịp, chỉ đành nói.
“Không sao đâu.
Trò này đơn giản lắm, để em dạy anh!”
Vừa dứt lời, Đỗ Minh Nguyệt liền quay sang trừng mắt với Lâm Hoàng Phong.
Đối phương nhận được tin hiệu liền ngoan ngoãn ngồi yên, không nói thêm bất kì lời dư thừa nào nữa cả.
Sau khi cô kiên nhẫn dạy cho Lâm Hoàng Phong quay tắc chơi thì cuối cùng anh cũng đã nắm bắt được, chuyện này còn dựa vào cả trí thông minh thiên bẩm, sáng dạ học nhanh nữa.
Mọi người nhìn Lâm Hoàng Phong ở tập đoàn hô mưa gọi gió, lạnh lùng đáng sợ hiện tại lại như chú cừu nhỏ quấn quýt bên chân Đỗ Minh Nguyệt, sự tương phản này khiến mọi người quả thật thổn thức không thôi!
Nhưng thời điểm đối phương nhìn mọi người, trong ánh mắt lại lộ ra tia sắc bén lạnh nhạt, khiến ai nấy đều co rụt cả người lại.
Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng hỏi anh.
“Đã hiểu chưa?”
“Ừm, hiểu rồi!”
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng trả lời, hai mắt lấp lánh, trông vô hại biết bao.
Cô tahays vậy liền vỗ tay, khẽ cười.
“Vậy được rồi, chúng ta chơi thôi!”
“Ừm…”
“…”
Những người còn lại trong phòng khách hoàn toàn cạn lời.
Dư Hồng Thu xem như là người tỉnh táo trở lại sớm nhất, cô vội vàng nói.
“Được, nếu tổng giám đốc đã nắm rõ quy luật vậy thì chúng ta chơi nào!”
Ván đầu tiên, chị Trần làm Vua.
Chị đảo mắt nhìn quanh, sau đó ra lệnh.
“Số 6 và số 5 mau hôn môi nhau đi!”
Lâm Hoàng Phong nhìn qua bài của Đỗ Minh Nguyệt, gương mặt thoáng chốc trở nên đen như đít nồi.
Mà cô chỉ có thể yếu ớt kêu lên.
“Em là số 5.”
Ngồi bên trái Lâm Hoàng Phong là Trình Tuấn Dương, vừa vặn cũng là số 6.
Đối phương vẫn đang nhìn anh chằm chằm khiến Trình Tuấn Dương mang theo áp lực vô cùng lớn.
Đương nhiên anh càng không dám hôn Đỗ Minh Nguyệt, ai biết được vị tổng giám đốc kia sẽ điều anh đi làm việc ở nơi nào chứ!
Suy nghĩ hồi lâu, Trình Tuấn Dương đột nhiên giật lấy lá bài trong tay Lâm Hoàng Phong, sau đó đặt lá bài của mình vào tay đối phương.
Hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt, khiến ai nấy ngồi ở đây cũng đều líu cả lưỡi.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy lá bài trong tay, khẽ cong môi vui vẻ.
Trình Tuấn Dương bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, trò chơi này ban nãy khiến anh cảm thấy đáng sợ quá đỗi.
Lâm Hoàng Phong giơ lá bài lên, trịnh trọng trả lời.
“Số 6 là tôi.”
Mọi người sớm đã chứng kiến rõ mồn một màn đổi bài giữa hai người đàn ông này, ánh mắt bọn họ đều hướng về phía Trình Tuấn Dương, ngụ ý khen anh nhanh trí.
“Không nghĩ tới lại là tổng giám đốc Phong và Minh Nguyệt đấy! Vậy, hai người mau hôn nhau một cái đi nào!”.