Lâm Hoàng Phong ngồi trên xe lòng nóng như lửa đốt, nói cho cùng, một phần nguyên nhân anh đưa Chu Ngọc Anh vào bệnh viện tâm thần là có lý do cá nhân, nhưng một phần khác là cô ta thực sự mắc phải căn bệnh đó.
Sau đó, bác sĩ Chu đã thảo luận với anh về vấn đề đó, Chu Ngọc Anh bên cạnh không có người thân hay bạn bè, bác sĩ Chu cũng rất đồng cảm với cô ấy.
Nếu không vì bác sĩ Chu cầu xin, anh ấy cũng không quan tâm đến người phụ nữ này chút nào.
Điều quan trọng nhất vẫn là Đỗ Minh Nguyệt cũng trở về nước, đây chính là sự sắp đặt, biết đâu lại khiến người phụ nữ này phải ra đi.
Lâm Hoàng Phong thực sự đã cho người theo dõi cô ta, sợ rằng cô ta sẽ chạy ra ngoài, bây giờ không sao, nhưng cô ta thực sự đã chạy ra ngoài, với tình hình này Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang gặp nguy hiểm.
“Chu Ngọc Anh, bây giờ cô hãy bình tĩnh một chút, tôi biết kết quả này rất khó để chấp nhận, nhưng cô thực sự có vấn đề trên phương diện này, lẽ ra cô nên đọc báo cáo của bác sĩ…”
“Tôi không nghe, anh câm miệng!” Chu Ngọc Anh đột nhiên gầm lên: “Không phải như vậy, tôi không bị bệnh, tôi không bị bệnh, tất cả đều do các người sắp đặt ra!”
Nói xong cô quỳ thụp xuống che đầu có chút bối rối mất bình tĩnh.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không biết Lâm Hoàng Phong đã nói gì với cô ta.
“Chu Ngọc Anh, cô bình tĩnh có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện!” Việc chính của cô lúc này là trấn an cảm xúc của Ngọc Anh.
Tuy nhiên, ngay cả khi Ngọc Anh nghe thấy giọng của Đỗ Minh Nguyệt lòng căm thù càng trào dâng trong cô.
Cuối cùng trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ‘tôi sẽ giết cô, phải giết người phụ nữ này.’ Cô ta lập tức đứng dậy, đáp chiếc điện thoại xuống đất nhưng cuộc gọi vẫn chưa được kết thúc.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô chắc hẳn đang hi vọng Lâm Hoàng Phong sẽ tới cứu cô, tôi nói cho cô biết, anh ta sẽ không đến, tôi sẽ thiêu chết cô, đến lúc đó ngay cả xương cũng sẽ không còn, hahaha…” Cô ta cười mỉm lùi dần ra ngoài, trên tay cầm que diêm.
Đỗ Minh Nguyệt thực sự lo lắng, có vẻ như người phụ nữ này đã mang hận thù đến tận xương tủy.
“Chu Ngọc Anh, Chu Ngọc Anh cô đừng manh động!” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng hét lên, hy vọng có thể giúp cô ta tỉnh táo trở lại.
Lâm Hoàng Phong nghe được cuộc trao đổi trên điện thoại trong lòng thực sự lo lắng: “Nguyệt, Nguyệt em đang ở đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy được giọng nói của Lâm Hoàng Phong, cô nhìn về phía đó thấy màn hình điện thoại đã bị vỡ nhưng cuộc gọi vẫn được hiển thị.
“Em không biết, em không biết đây là đâu, em đang bị che mắt và không nhìn thấy gì cả.” Giọng Minh Nguyệt nghẹn lại như sắp khóc.
Cô không muốn chết, cô vẫn còn nhiều việc phải làm, cô vẫn còn muốn chứng kiến những đứa con của mình trưởng thành.
Còn Lâm Hoàng Phong, cô không muốn rời xa anh ấy.
Lâm Hoàng Phong nghe tiếng khóc của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng thấy đau khổ tột cùng, anh không thể chờ đợi được nữa phải lập tức chạy đến bên cô.
Nhưng bây giờ, anh đang cảm thấy vô cùng bất lực.
Cảm giác này thực sự khiến anh cảm thấy khó chịu.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Hồng Quang gọi đến.
“Nguyệt à, em có tin anh không?” giọng nói của anh vang lên rất bình tĩnh khiến Đỗ Minh Nguyệt có chút an tâm.
“Em tin, em thực sự tin anh!”
“Được, anh sẽ đến cứu em, nhất định sẽ không sao!” Lâm Hoàng Phong mềm mỏng nói.
“Ưm ưm, em sẽ chờ anh qua.”
Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại sau đó nhận cuộc gọi từ Tiêu Hồng Quang: “Sao rồi, có tin tức gì về vị trí của Minh Nguyệt chưa?”
“Thấy rồi, tín hiệu được phát ra từ một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố!”
“Anh lập tức cho người đến, gửi địa chỉ cho tôi! Tôi sẽ đến đó trước!”
Tiêu Hồng Quang không dám chậm trễ: “Vâng ông chủ!”
Anh ta gửi vị trí qua, Lâm Hoàng Phong nhận được thông tin liếc mắt nhìn nhanh rồi liền đạp chân ga.
Chiếc Land Rover màu xám lao đi ngay lập tức nhanh như mũi tên, biến mất sau chớp mắt.
Sau khi Minh Nguyệt thấy Hoàng Phong cúp máy, cô hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh.
Lúc này đây, Chu Ngọc Anh châm lên một que diêm, cô ta mỉm cười nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
“Tạm biệt nhé!”
Rồi ngay khi vừa thả tay, que diêm rơi xuống đất, lửa bùng lên trong tích tắc.
Cô ta cười lớn điên cuồng: “Hahaha, Đỗ Minh Nguyệt, tôi không ngờ cô lại có ngày hôm nay, tôi nói cho cô biết, tôi có ngủ mở cũng muốn giết chết cô, cô có biết không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, không không thể tin rằng cô phải ngồi đây chờ đợi cái chết.
Chân cô bị trói chặt nên không thể đứng lên lao ra cửa.
Chu Ngọc Anh nhìn cô như vậy, muốn cô ta đau đớn hơn, cô ta ghì chặt đẩy Minh Nguyệt ngã xuống đất.
“Cô muốn chạy, đừng có mơ, hôm nay nơi này sẽ là nơi chôn nhau cắt rốn của cô.”
“Ngọc Anh, cô buông tôi ra, nếu tiếp tục như vậy cả hai chúng ta đều sẽ chết!” Đỗ Minh Nguyệt cố gồng mình lên vặn người.
Tuy nhiên Chu Ngọc Anh càng giữ chặt cô hơn.
“Tôi đã nói tôi không quan tâm, chỉ cần cô chết, tôi không quan tâm!”
“Cô điên rồi à? Cô nên có một tương lai tốt hơn, cô không cần phải làm như vậy!” Đỗ Minh Nguyệt không thể kìm được mà mắng cô ta.
Tuy nhiên, Chu Ngọc Anh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, Đỗ Minh Nguyệt không còn lựa chọn nào khác đành phải đá mạnh vào chân cô ta.
Chu Ngọc Anh bị đau đành buông cô ra, lúc này Đỗ Minh Nguyệt nhân thời cơ chạy ra ngoài.
Tuy nhiên tốc độ của Chu Ngọc Anh rất nhanh, cô ta đã phản ứng ngay lập tức.
Đỗ Minh Nguyệt đang phải cõng thêm một chiếc ghế, đã quá muộn rồi, cuối cùng bị Chu Ngọc Anh nhốt cô trong phòng.
Một làn khói dày đặc ập đến, Đỗ Minh Nguyệt tay bị trói không có cách nào có thể che miệng và mũi, không lâu sau đó cô hít phải đám khói dày đặc.
Phổi cô bắt đầu thấy khó chịu, cô không thể chịu đựng được nữa ho liên tục.
Chu Ngọc Anh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta che miệng lại, cuối cùng đến khi không thể chịu được nữa cô mở cửa chuẩn bị rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ta, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô hãy tận hưởng điều này thật tốt nhé!”
Ngọn lửa đã lan từ cửa sổ vào bên trong và Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới thấy rằng căn phòng này đặt rất nhiều củi.
Hóa ra Chu Ngọc Anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu, để ngọn lửa bùng cháy lớn, cô ta đã tìm rất nhiều củi.
Gỗ cháy lên khói càng lúc càng lớn, cô gần như không thở nổi nữa.
Nhưng cô biết rằng, cô không thể ngất đi vì nếu ngất, có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô chỉ cảm thấy dường như mình đang ở sâu trong một cái lò lửa lớn và cô đang tan chảy ở nơi này.
“Cứu, cứu… tôi không muốn chết!” Cô yếu ớt hét lên, mỗi một lần hét lên lại hít một luồng khói lớn vào phổi.
Tôi thực sự không muốn rời xa con tôi, nghĩ đến đây nước mắt cô chợt rơi xuống.
Cô cũng tin rằng Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ quay lại cứu cô.
Lâm Hoàng Phong sau khi nhận được vị trí của Minh Nguyệt, anh lo lắng đến mức vượt qua hết đèn đỏ, giống như một tia sáng rồi đột nhiên biến mất.
Đi được một lúc lâu, anh ấy đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một luồng khói đen bốc lên, vẻ mặt của anh lúc đó kinh ngạc, đạp hết cỡ chân ga!
‘Nguyệt, đợi anh!’.