Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 498: 498





Bác sĩ thở dài, nói: “Vết bỏng lớn, sâu phía sau lưng, hiện vết thương đã được xử lý, nhưng tiếp theo bệnh nhân sẽ khó khăn hơn.

Người nhà theo dõi chú ý bệnh nhân có thể sốt về đêm.” Lâm Hoàng Phong không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy, nếu biết được tình hình lúc đó, anh nhất định không để cô ấy bảo vệ mình.

“Tất cả đều là lỗi của con, nếu không phải vì bảo vệ con, Nguyệt nhi đã không bị thương nặng như vậy!” Lâm Hoàng Phong tự trách móc bản thân mình.

Yến Thanh Nhàn nhìn thấy anh tự trách bản thân mình như vậy, cũng không đành lòng liền an ủi:
“Con đừng nghĩ như vậy, Nguyệt nhi nguyện cứu con, điều đó có nghĩa trong lòng con bé luôn có con, con bé cũng không muốn con bị thương.”
Nghe được những lời từ mẹ, Lâm Hoàng Phong cũng không thể nguôi đi sự hối hận, Đỗ Minh Nguyệt được đẩy ra ngoài, nhìn thấy nét mặt nhợt nhạt của cô, trái tim của anh như bị ai đó đâm hàng trăm nhát.

Anh thà người nằm trên giường bệnh lúc này là anh, nhìn em như vậy anh thực sự rất đau lòng.

Ngay sau đó, Tiêu Hồng Quang gọi điện thoại tới.

Lâm Hoàng Phong liếc nhìn, sau đó anh mới nghĩ đến thủ phạm Chu Ngọc Anh.

Sự phẫn nộ khát máu lóe lên trong đôi mắt anh, anh đứng dậy đi ra khỏi cửa.


“Cậu chủ, chúng tôi đã dập lửa rồi, phải làm sao với người phụ nữ này?” Tiêu Hồng Quang nhìn người phụ nữ đang co ro trước mặt.

Lâm Hoàng Phong biết người phụ nữ mà anh ấy đang nói đến là ai, không phải cô muốn lừa anh ấy vào trong sao, anh chỉ muốn để cô ta vào, đi vào và hành hạ cô để cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết.

“Đưa cô ta xuống gara để xe, lát tôi sẽ đến tìm anh!”.

Truyện mới cập nhật
Tiêu Hồng Quang hồi đáp: “Rõ, phu nhân không sao chứ?”
Lâm Hoàng Phong im lặng, Tiêu Hồng Quang thấy vậy mím chặt môi, tại sao lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy chứ, nhất định là không sao rồi, tình hình bây giờ có lẽ tốt hơn rồi.

“Xin lỗi Lâm tổng, vừa rồi tôi không muốn hỏi gì cả.” Sinh mệnh của Tiêu Hồng Quang vẫn còn lớn rồi.

Lâm Hoàng Phong không nói gì liền cúp điện thoại.

“Mẹ, bây giờ con ra ngoài một chuyến, Nguyệt nhi nhờ cậy cả vào mẹ, mẹ chăm sóc cô ấy con sẽ sớm quay lại.” Yến Thanh Nhàn không biết anh ấy đi đâu làm gì, cũng không muốn gặng hỏi, điều mà bà ấy lo lắng nhất là sức khỏe của con gái bà ấy.

“Con đi đi, mẹ ở đây chăm sóc Nguyệt nhi, không sao đâu.”
Lâm Hoàng Phong liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt đôi mắt thất thần: “Nếu có chuyện gì hãy gọi điện ngay cho con!”
“Được, ta biết rồi!”
Lâm Hoàng Phong chú ý dặn dò xong Lâm Hoàng Phong quay người rời đi.

Vì quần áo của anh đã bị lửa thiêu rụi nên Lâm Hoàng Phong trước tiên phải trở về căn biệt thự để thay quần áo.

Vừa nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, Má Ngô nhanh chóng lo lắng hỏi: “Cậu chủ, cậu làm sao vậy? tại sao lại thảm hại như thế này!”
“Cháu không sao dì à!”
Lâm Hoàng Phong bước đi nhanh chóng, anh ta gần như không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Vài phút sau đó, anh ta bước xuống lầu một cách vội vã không nói một lời.

Má Ngô cảm thấy thiếu gia như đang gặp phải chuyện gì đó không ổn, nhưng dì không biết phải hỏi thăm cậu ấy thế nào, chẳng lẽ mợ trẻ đã xảy ra chuyện gì nếu không nét mặt của thiếu gia sẽ không hớt hải như vậy.

Lâm Hoàng Phong đến gara dưới tầng hầm, Tiêu Hồng Quang đã chờ anh ở đó, vừa nhìn thấy anh Hồng Quang lập tức bước đến.


“Lâm tổng, anh đến rồi!”
“Người phụ nữ đó đâu?” Lâm Hoàng Phong cất giọng không một chút cảm xúc.

Tiêu Hồng Quang liếc mắt đám trợ thủ dưới quyền, “mang cô ta lên đây!” Những người đó nghe thấy liền gật đầu, sau đó đẩy Chu Ngọc Anh ra ngoài.

Cho dù cô ta cảm thấy bây giờ dù có thế nào cũng không quan trọng, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cô vẫn không thể kìm chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

Ánh mắt của người đó giống như con báo nhanh nhẹn và cô chính là con mồi của anh, anh sẽ lao vào bất cứ lúc nào và xé xác cô.

Nét mặt của Lâm Hoàng Phong không chút biểu cảm, anh tiến lại gần đưa tay bóp chặt cằm cô, chế nhạo: “Xem ra cô vẫn còn chút sợ hãi, cô đã làm nhiều chuyện với Minh Nguyệt như vậy lại không nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.” Chỉ với lực nhẹ của anh, hàm của Chu Ngọc Anh lập tức đã bị trật khớp và cô ta thậm đến nỗi không thể hét lên vì đau.

Chu Ngọc Anh đưa tay ra sau càng lúc càng lùi về phía sau, trong mắt hiện rõ lên vẻ sợ hãi.

Lâm Hoàng Phong nhấn mạnh: “Cô có biết bây giờ Đỗ Minh Nguyệt đang nằm ở bệnh viện không? Cô ấy đã làm gì sai, sao cô phải làm như vậy với cô ấy, sự kiên nhẫn của tôi đối với cô có giới hạn.” Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên dùng hết sức đá vào mặt cô ta một cái, cú đá trúng bụng cô ta ngã gục xuống đất.

Khuôn mặt của Chu Ngọc Anh méo mó vì đau đớn, một vết máu chảy ra từ khóe môi, chỉ cần nhìn dáng vẻ này cũng biết Lâm Hoàng Phong dùng sức đá mạnh đến như thế nào.

Đôi chân ấy lại đặt lên cằm cô ta.

Lâm Hoàng Phong nghiêng đầu nhìn cô ta: “Tôi chưa bao giờ ra tay đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ.” Chu Ngọc Anh nghe xong, cười nhạo Lâm Hoàng Phong: “Ngươi giết ta đi, giết đi, băm vằm ta ra đi!”
“Giết cô ư, cô không nghĩ như vậy là quá dễ dàng với cô sao?” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó anh ngồi lại gần trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô không thích bệnh viện đó sao, tôi sẽ đổi cho cô, thấy thế nào?”
“Anh muốn làm gì?” Chu Ngọc Anh có dự cảm không tốt, người đàn ông này không thể có tâm tình tốt như vậy lại sẵn sàng buông tha cho cô!
“Còn nhà tù thì sao, toàn là đàn ông, tôi chưa gặp phụ nữ nào ở đó, cô vào đó nhiều thời gian hơn đó.” Lâm Hoàng Phong nhìn cô nụ cười khát máu.


Anh đột nhiên thay đổi quyết định, nơi đó mới thực sự là nơi có thể khiến cô ta sống không bằng chết.

Giờ đây Chu Ngọc Anh mới thực sự cảm thấy sợ hãi, những kẻ trong tù toàn những kẻ liều mạng, cô ta là một người yếu đuối, Lâm Hoàng Phong chỉ cần một lời thì không điều gì là không thể.

“Không, tôi không muốn, tôi sai rồi, tôi cầu xin anh cứu tôi lần này!” Chu Ngọc Anh quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin thương xót.

Lâm Hoàng Phong đứng dạy: “Chu Ngọc Anh, tôi không có dự định theo dõi cô nữa, chỉ cần cô an phận, tôi không còn cách nào với cô, sai ở đâu làm lại ở đó, để cô không thể ra tay làm hại người khác nữa.” Nói xong, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn: “Ta nói cho cô biết, nếu Minh Nguyệt có mệnh hệ gì, ta sẽ không để cô yên ổn mà tồn tại.” Anh bước đến bên cạnh Tiêu Hồng Quang:
“Cứ làm theo lời tôi nói!”
Chu Ngọc Anh ngồi thụp xuống đất, miệng luôn mồm rên rỉ:
“Không, không, đừng tống tôi đến nơi đó, đừng!” cô ta ôm chặt lấy đầu và gầm lên.

Tiêu Hồng Phong nhìn cô ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự đáng thương, ai lại dám động đến vợ của Lâm tổng bản thân phải tự chịu đau đớn, huống hồ anh chính là người đưa cô ta đến bệnh viện.

Tiêu Hồng Quang biết rằng, cuộc đời của người phụ nữ này đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Sau khi Lâm Hoàng Phong xử lý xong công việc anh lập tức lái xe thằng đến bệnh viện, thực sự đúng như lời bác sĩ nói, nửa đêm Minh Nguyệt bắt đầu sốt cao..