"Hiểu rồi hiểu rồi.
Vậy chuyện này chúng ta không quan tâm nữa, để cho chủ tịch Phong tới xử lý!"
"Xem ra còn không quá đần, chúng ta làm dáng một chút là được!"
Lâm Hoàng Phong quả thật đã tìm được người, chẳng qua là cũng không có nói cho Đỗ Minh Nguyệt.
Về phần tại sao, anh tự có tính toán riêng của mình.
Trong thư phòng, điện thoại của anh vang lên.
Anh bắt máy, trầm giọng hỏi: "Coi chừng người chưa?"
Bên kia đầu dây điện thoại lập tức truyền tới mấy tiếng chân chó: "Đang theo, đang theo.
Ở ngay tại khách sạn xx, chúng tôi đang theo sát bà chủ!"
"Vậy thì tốt, đừng để lạc mất người giống như lần trước.
Nếu không, tự biết hậu quả là cái gì!" Giọng của Lâm Hoàng Phong âm u giá rét!
Người nọ sau khi nghe xong, thân thể run một cái, sau đó lập tức đáp ứng nói: "Yên tâm đi chủ tịch Phong, lần này sẽ không thế nữa đâu.
Tôi nhất định coi chừng bà, sẽ không lạc nữa!"
Trên mặt của Lâm Hoàng Phong lúc này mới hài lòng một ít: "Đúng rồi, nói khách sạn đó chăm sóc bà ấy cho thật tốt, bà ấy muốn cái gì, cứ tính hết vào cho tôi!"
"Dạ dạ dạ!"
Bên kia vừa dứt lời, Lâm Hoàng Phong liền nghe thấy giọng của má Ngô trong đại sảnh truyền tới.
"Mợ trẻ, mợ trẻ đi đâu? Làm sao trễ như vậy rồi mới trở về?"
Con ngươi của anh hơi trầm xuống một cái, sau đó nói: "Được rồi, cứ như vậy đi!"
"Dạ chủ tịch Phong!"
Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, liền thấy Đỗ Minh Nguyệt dáng vẻ thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế salon.
Trong lòng anh hơi áy náy một phen, sau đó đi xuống.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc mai của cô.
"Thế nào? Trông mất hết tinh thần thế này? Đi đâu vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt bây giờ cũng không có tâm tình gì, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Hoàng Phong, hỏi: "Hoàng Phong, vẫn không có tin tức gì của mẹ em hay sao?"
Lâm Hoàng Phong thở dài, trên mặt cũng là dáng vẻ thất vọng: "Vẫn không có, có điều anh đã phái thêm người rồi.
Thật xin lỗi Nguyệt, anh không tìm được mẹ về!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh như vậy, trong lòng cũng không nỡ trách cứ anh.
"Không, là em sai, nếu em không nói với bà những lời đó, bây giờ bà cũng sẽ không bỏ đi, đều là em sai!" Đỗ Minh Nguyệt thất thiểu nói.
Lâm Hoàng Phong ôm chặt cô hơn một ít: "Yên tâm đi, mẹ nhất định không có việc gì đâu."
Cô nhắm hai mắt lại, nằm ở trong ngực của Lâm Hoàng Phong: "Chỉ mong thế!"
Yến Thanh Nhàn ở chỗ này đã một tuần lễ, cũng không biết Nguyệt thế nào, nhất định là nóng ruột rồi đi!
Bây giờ bà lại không dám trở về, chỉ sợ Đỗ Minh Nguyệt trách bà, cho nên không thể làm gì khác hơn là đợi ở trong khách sạn.
Có điều nhắc tới cũng kỳ quái, gần đây khách sạn hình như có khác biệt, bữa ăn đưa tới cũng rất đa dạng.
Còn nói là khách sạn đang có chương trình mới, xem ra cái khách sạn này rất có lời!
Nhưng mà, tiền của bà cũng sắp hết rồi, cũng không thể đợi mãi ở đó!
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi siêu thị mua ít đồ, tích trữ trước đã rồi nói sau.
Trên đường đi siêu thị, Yến Thanh Nhàn thấy mỗi người đi đều cầm một tờ rơi trên tay.
Mà trên tờ rơi đó đều là hình của bà.
Cái này làm cho Yến Thanh Nhàn có chút khó hiểu, sau đó liền hỏi những người đi đường kia: "Cô ơi, cho hỏi tờ rơi này cô lấy ở đâu thế?"
Người đi đường kia nhìn bà một cái, sau đó trợn to hai mắt, lại nhìn tờ rơi trong tay mình một cái, người trên đây không phải là người này hay sao?
Cô gái chớp chớp mắt một cái, chỉ chỉ một chỗ, nói: "Chính là chỗ đó, tôi lấy ở chỗ đó!"
Yến Thanh Nhàn gật đầu một cái, nói tiếng cám ơn, sau đó liền đi tới hướng cô gái đó chỉ!
Đi khoảng chừng trăm mét, Yến Thanh Nhàn lúc này mới thấy rõ là ai đang phát tờ rơi.
Chính là Đỗ Chính Lâm.
Thấy Đỗ Chính Lâm, Yến Thanh Nhàn có chút bất ngờ, lẩm bẩm nói: "Người này tại sao lại ở chỗ này? Ông ta phát tờ rơi có hình mình để làm gì?"
Yến Thanh Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không dám tiến lên hỏi ông ta, trù trừ thật lâu, mới đi lên.
"Ông phát tờ rơi in hình tôi để làm gì?"
Có giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho Đỗ Chính Lâm bị sợ hết hồn, ông ta quay đầu, thấy là Yến Thanh Nhàn.
Dụi dụi mắt mình, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
"Thanh Nhàn, là bà sao?" Ông ta không dám xác định, hỏi.
"Không phải tôi, còn có thể là ai? Cái lão già này ông ở đây làm gì? Còn cái này…"
Nói xong, bà liền giật lấy tờ rơi trong tay ông ta!
Thấy nội dung phía trên, bà sững sốt một chút, chất vấn: "Nguyệt đi tìm ông có phải hay không?"
Đỗ Chính Lâm ho khan, có chút gấp gáp nói: "Con cũng là lo lắng cho bà.
Bà nói bà coi, lớn tuổi đầu như vậy rồi.
Chơi gì không chơi lại chơi trò mất tích.
Bà biết Nguyệt lo cho bà lắm không?"
"Tôi lớn đuổi đầu rồi thì sao?" Yến Thanh Nhàn nghe xong hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Con bé đó đưa tôi đi xem mắt, tôi đồng ý được chắc?"
Rõ ràng đã nói mình không thích, đừng có sắp xếp cho bà đi xem mắt, cô lại cứ như vậy mà dẫn bà đi.
Suy nghĩ một chút cũng giận, đây là chuyện con gái nên làm sao?
Đỗ Chính Lâm nghe xong, sắc mặt có chút lúng túng: "Con cũng muốn tốt cho bà thôi.
Bà cũng chỉ có một mình, thêm một người chăm sóc cho bà, không phải tốt à?"
Lúc nói lời này, lòng của ông ta hơi đau nhói một chút!
Yến Thanh Nhàn nghe ông ta nói như vậy, vốn không phải khó chịu lắm, bây giờ ngược lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
"Phải.
Ít nhất là tốt hơn so với ông!" Bà châm chọc nói.
Đỗ Chính Lâm bất an chà xát tay mình, giống như là một đứa bé nhận sai: "Thanh Nhàn, tôi biết, trước tôi làm rất nhiều chuyện tổn thương hai người.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ được hai người tha thứ.
Tôi sống hay chết, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với hai người.
Nhưng bà là mẹ của Nguyệt.
Nguyệt có dòng máu của tôi.
Đây cũng là chuyện không cách nào khác!"
Yến Thanh Nhàn cười lạnh một tiếng: "Bây giờ ông cũng biết con bé là con gái ông rồi nhỉ? Tại sao trước đó không nói đi? Ông làm nhiều chuyện như vậy rồi, bây giờ quay lại nói nó là con gái ông?"
"Thanh Nhàn, tôi đã biết mình làm sai rồi.
Bà cần gì phãi nói những lời này để làm tổn thương tôi nữa!"
"Bây giờ thì ông đau lòng.
Vậy lúc ban đầu ông làm mấy chuyện kia, chẳng lẽ không nghĩ đến chúng tôi đau lòng tổn thương hay sao?" Yến Thanh Nhàn nghẹn ngào: "Lúc đó Nguyệt còn nhỏ như vậy, ông đuổi nó ra ngoài, ông có biết nó sống chết thế nào không?"
Bà vốn là không muốn nói những chuyện cũ gây vết thương trong lòng này.
Nhưng bây giờ nhắc tới, càng nghĩ thì càng khó chịu, nước mắt cũng tuôn trào chảy ra.
Đỗ Chính Lâm thấy tình huống này, cũng có chút không biết làm sao, huống chi còn đang ở trên đường chính, rất nhiều người đều nhìn về bà, ánh mắt quan sát đánh giá ông ta.
"Thanh Nhàn bà chớ khóc, là tôi khốn kiếp.
Bà đánh tôi mắng tôi cũng được.
Bà đừng khóc!"
Vốn tưởng rằng như thế, Yến Thanh Nhàn sẽ ngừng khóc, ai biết, càng khóc càng lớn tiếng!
Ông ta bây giờ mới biết, một người đàn bà khóc lên, thật đúng là giống như nước suối tuôn trào vậy..