Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 517: 517





"Cô ấy là vợ của tôi.

Tất nhiên tôi tin tưởng cô ấy.

Cô không phải ở chỗ này khích bác ly gián đâu." Hứa Minh Lâm một lời phá nát mục đích của cô ta.

Dung Khiết gật đầu một cái: "Được, tôi xem anh có thể mạnh miệng tới khi nào."
Cô ta có chuẩn bị hẳn một món quà lớn phía sau.

Đến lúc đó, anh có thể làm gì được đây?
Hoắc Minh Vân thấy Dung Khiết ở bên cạnh Hứa Minh Lâm, lập tức liền đi tới.

Cô ấy khoác lên tay của anh ta, cười rất ôn nhu: "Hóa ra anh ở đây à? Em tìm anh nãy giờ!"
"Sao thế?" Hứa Minh Lâm ôn nhu hỏi, trong ánh mắt cũng có rất nhiều cưng chiều.

"Không sao.

Chỉ là em lo anh bị một số người bám lấy nên tới đây giúp anh một chút!" Hoắc Minh Vân nhìn Dung Khiết một cái.

Dung Khiết cười lạnh một tiếng.

Sau đó liền xoay người rời đi.

Đến khi cô ta rời đi, Hoắc Minh Vân mới lo lắng hỏi: "Cô ta tìm anh làm gì? Có làm gì anh hay không?"
Hứa Minh Lâm cười lắc đầu một cái: "Yên tâm đi, cô ta cũng không làm được gì.

Minh Vân em tìm anh có chuyện gì thế?"
Nào ngờ, sau còn có khó khăn lớn hơn cần anh ta tới xử lý.


Hoắc Minh Vân sau khi nghe, lúc này mới nhớ tới mục đích của mình: "Đúng rồi, chúng ta còn phải đi mời rượu đó, đi thôi!"
Trên mặt Hứa Minh Lâm có mấy phần mất tự nhiên, chỉ thấy Hoắc Minh Vân cao hứng như thế, cũng vẫn đáp ứng.

"Được, anh đi với em!"
Người nhà Hoắc Minh Vân đối với anh ta vẫn luôn không thân thiện.

Đặc biệt là khi họ biết anh ta không có thế lực nào, cái ánh mắt khinh miệt đó, luôn khiến cho anh ta rất khó chịu.

Cho nên, lâu ngày, anh ta cũng sẽ không muốn cùng bọn họ tiếp xúc quá nhiều, nhưng là hôm nay bất kể như thế nào cái này cũng trốn không thoát.

Lâm Hoàng Phong cùng mấy người trong thương trường nói chuyện.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nhàm chán, liền đi tới một bên, vừa vặn bụng cũng đã đói, liền lấy thức ăn trên bàn mà ăn.

Đang ăn vui vẻ, một nhóm phụ nữ liền đi tới, Đỗ Minh Nguyệt không để ý đến họ, tiếp tục ăn đồ trong tay mình.

Trong nhóm phụ nữ này, có một người là mẹ Dung Khiết.

Bà ta đã sớm nghe Dung Khiết nhắc đến cô.

Hơn nữa mới vừa nãy nhìn thấy cô đi gần Lâm Hoàng Phong như vậy, nghĩ hẳn chính là Đỗ Minh Nguyệt rồi.

Đôi mắt của bà ta đảo một vòng.

Con gái bà ta chịu không ít đau khổ.

Hôm nay để cho bà ta bắt gặp, không giúp con gái chút công bằng thì không được.

"Đây không phải là vợ chủ tịch Phong hay sao? Làm sao lại ở đây một mình thế này?" Bà Dung vừa nói, những người ở đó đều nhìn về phía cô.

Trong lúc nhất thời, Đỗ Minh Nguyệt trở thành tiêu điểm của các bà.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía các bà, khẽ mỉm cười một cái: "Bụng có chút đói, nên tới đây ăn chút gì đó thôi."
Vừa dứt lời, những người đó liền lấy con mắt khinh bỉ nhìn cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ đồ ăn này không là dùng để ăn sao? Làm gì mà chê bôi cô thế?
"Ha ha… bà Phong thật biết nói đùa.

Chẳng lẽ nhà họ Lâm không cho cô ăn cơm no sao? Sao cô lại đến ăn buffet thế này?"
"Buffet? Buffet không ăn được nhiều đồ ngon thế này đâu.

Vị phu nhân này nhìn một cái là biết chưa đi ăn buffet bao giờ đúng không?"
Bà Dung vốn là muốn châm chọc cô, không nghĩ tới cô lại vặn ngược lại mình.

Lúc này, mấy vị phu nhân khác nhìn cô, càng thêm ngạo mạn.

"Bà Phong lại đi ăn buffet.

Cái này nói ra không phải là buồn cười chết sao?" Một phu nhân mặc lễ phục màu xanh da trời giễu cợt nói.

Bà Dung lúc này xen vào nói: "Bà cũng chớ nói như vậy, nói không chừng người ta khiêm tốn đó, cô nói đúng không? Bà Phong?"
Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ người này tới đây để làm gì rồi.


Đã sớm biết phụ nữ mà tụm chung lại một chỗ thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt rồi.

"Khiêm tốn chút thì có sao đâu? Dù sao thì tôm hùm hải sản tươi mới cũng ăn nhiều rồi, cũng muốn đổi khẩu vị một chút, có đúng không ạ?" Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt trả lời.

Tại sao Đỗ Minh Nguyệt lại nói như vậy? Bởi vì thành phố này cách biển rất xa, cho nên hải sản rất đắt, đặc biệt là hàng tươi, chở tới đây đều phải trăm triệu.

Những người kia sau khi nghe xong lại có chút mất hứng: "Hừ ở đây khoe khoang nhà họ Lăng có tiền à?"
"Tôi cũng không nói như vậy, dẫu sao tôi cũng đang ăn buffet mà? Làm gì có tiền đâu?" Đỗ Minh Nguyệt vỗ tay một cái, dáng vẻ hài lòng.

Bà Dung cũng không nghĩ tới, người phụ nữ miệng lưỡi này lại bén nhọn như vậy.

Có điều, bà ta không tin, nơi này nhiều người như vậy, còn không nói lại một cô nhóc như cô.

"Ôi trời, chúng tôi đang đùa thôi mà.

Đúng rồi bà Phong, bà đang làm việc gì?" Bà Dung tiếp tục đổi một đề tài.

Đỗ Minh Nguyệt híp mắt một cái, đây cũng là định xem thường cô.

Đáng tiếc, cô không phải người ngu.

"Không làm gì, gần đây định mở phòng làm việc!" Đỗ Minh Nguyệt cười rất dịu dàng, nhưng cẩn thận nhìn một chút, là có thể thấy sâu trong ánh mắt cô lạnh như băng.

Lời cô nói vừa ra khỏi miệng, những người kia lại xôn xao kêu lên.

"Mở phòng làm việc? Đây là định gây dựng sự nghiệp à? Cô nói một người phụ nữ như cô, xuất đầu lộ diện thế, chẳng lẽ không sợ người khác bàn tán sau lưng cô?"
"Đúng vậy, phụ nữ mà, gả đi là tốt, còn muốn đi ra ngoài chịu tội, đâu cần đày đọa vậy."
"Gia sản của tập đoàn Lâm thị đủ cho cô dùng mấy đời không hết."
Nghe bọn họ năm mồm bảy miệng, Đỗ Minh Nguyệt chẳng qua là nghe cho có, dường như không cảm thấy tức giận chút nào.

Sau khi họ nói xong, cô còn gật đầu một cái, bày ra dáng vẻ các người nói có lý.

"Nói đúng, phụ nữ mà, gả cho người có tiền là được.

Sinh con thì thuê vú em.

Chỉ cần có tiền là tốt.


Nếu vậy tôi chỉ muốn biết rằng các vị phu nhân đây một tháng có bao nhiêu tiền thế?" Đỗ Minh Nguyệt hơi cong cong môi, hỏi ngược lại.

Hỏi ra thành lời như thế, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nào có tiền gì? Người có tiền, thật ra lại là người keo kiệt nhất.

Cái gì cũng phải tính toán chi li hết.

Cho tiền các bà, giống như là muốn mạng của ông vậy.

Có khi, tiền này không chừng đập hết vào người nhân tình ở đâu đẩu rồi.

Thấy các bà ta á khẩu không trả lời được, bà Dung lại ra một nước đi khác.

Bà ta nào có thể nhịn được chứ!
"Nói như vậy, chủ tịch Phong hẳn cho cô không ít tiền?"
Bà ta cũng không tin, Lâm Hoàng Phong đó sẽ cho cô bao nhiêu tiền.

Nếu không, cô cũng sẽ không suy nghĩ đến chuyện gây dựng sự nghiệp.

Đỗ Minh Nguyệt có vẻ như là suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ngón tay mình, không đếm xỉa tới nói: "Cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ là đưa thẻ lương cho tôi thôi.

Đúng rồi, cả thẻ đen cũng cho tôi luôn."
Nói xong, cô hơi ngước mắt nhìn về phía bà Dung, ánh mắt luân chuyển, khí thế ngang ngược.

Cô nói ra những lời này, mọi người cũng xì xào bàn tán: "Không phải chứ? Thẻ lương, lương chủ tịch ít cũng mấy trăm triệu.

Lâm Hoàng Phong điên rồi hay sao?"
"Bao nhiêu tiền như vậy, còn có một tấm thẻ đen, đây nếu như là cho tôi, tôi muốn đi đâu du lịch cũng không thành vấn đề rồi?"
"Giả đó, tôi không tin, thiên hạ có người đàn ông nào sẽ làm như vậy?".