Mấy chữ “người một nhà” này, nghe thật đúng là cảm thấy ấm áp.
Anh ta cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng, chúng ta là người một nhà."
Hoắc Minh Vân thấy anh ta nói như vậy, cũng biết anh ta đồng ý rồi, vì vậy cười ôm lấy anh ta.
Trong ánh mắt Hứa Minh Lâm đều là nụ cười.
Anh ta biết, anh ta đã tìm được người phụ nữ có thể ở bên mình cả đời.
Ngày hôm sau, nữ sinh viên đại học kia vì tội vố ý gây thương tích nên bị tạm giam.
Nhưng là, cô ta không hề khai tên của Dung Khiết ra.
Qua mấy ngày, người người phụ nữ kia đột nhiên được một người xa lạ bảo lãnh ra.
Sau đó, người người phụ nữ kia đột nhiên nổi giận đùng đùng đi tìm Dung Khiết.
Cô ta hẹn Dung Khiết ở một nơi vắng vẻ, chỉa về phía lỗ mũi của cô ta mà chất vấn: "Cô lợi dụng tôi.
Cô có thấy mình quá đáng hay không?"
"Lợi dụng cô? Sao nói như vậy được? Tôi hao tổn công sức lắm mới đưa được cô ra ngoài.
Nếu như không có tôi, cô còn lâu mới ra khỏi đó được." Dung Khiết khoanh tay, không nhịn được.
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi cũng suy nghĩ minh bạch rồi.
Cô lợi dụng tôi, sau đó để tôi chịu tội thay cho cô, đúng không?"
Dung Khiết không nghĩ tới cô ta lại nhìn ra, có điều vậy thì sao? Hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Chẳng qua khá đáng tiếc, không có phá hủy khuôn mặt của Hoắc Minh Vân được!
"Là thế thì như thế nào? Trách thì trách cô quá ngu, lại ngây thơ mà tin lời tôi, vậy có thể làm sao?" Dung Khiết khẽ cười nói.
Nữ sinh viên đại học nhìn bộ dáng này của cô ta, đột nhiên hận ý dâng trào: "Cô không sợ tôi đem những chuyện này nói cho cảnh sát sao?"
"Cô dám!"
"Cô cứ chống mắt xem tôi dám hay không? Con giun xéo lắm cũng quằn! Cô đừng tưởng rằng tôi không dám làm!" Người phụ nữ kia hung tợn nói.
Dung Khiết nhìn cô ta, biết cô ta là nghiêm túc.
Dung Khiết cắn răng, trong đầu thoáng qua một cái ý niệm.
Người phụ nữ này nếu thật sự nói hết cho cảnh sát, như vậy nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Sau nói không chừng sẽ còn đưa ra ngoài ánh sáng, vậy cả đời này của cô ta tàn mất rồi.
Dung Khiết nhìn quanh bốn phía, thấy ở đó có một ngọn đồi nhỏ, mà các cô bây giờ đang ở trên sườn núi.
Chỉ cần lừa người phụ nữ kia lên trên, nhẹ nhàng đẩy một cái, người phụ nữ kia sẽ không nói được gì nữa.
"Cô đang suy nghĩ gì đấy? Tôi nói cho cô hay, cô phải cho tôi một khoản tiền tổn thất tinh thần.
Nếu không, tôi sẽ nói chuyện cô giật dây tôi nói cho nhà họ Hoắc biết!" Nữ sinh viên đại học từng bước ép sát cô ta.
Dung Khiết cắn môi một cái, trong lòng cũng thầm hạ quyết định.
"Cô nói đúng, dẫu sao cũng là tôi khiến cô bị tạm giam.
Cô muốn bao nhiêu tiền?"
Thấy Dung Khiết nhượng bộ, người phụ nữ kia nói: "Tôi muốn một tỉ bảy!"
"Một tỳ bảy? Đòi hỏi nhiều thật đấy!" Dung Khiết cười khẽ.
"Làm sao? Cô thấy nhiều à? Nhưng tôi không thấy nhiều chút nào.
Ngược lại những gì cô thiếu nợ tôi, còn nhiều hơn số tiền này nữa kìa!" Nữ sinh viên đại học mặt đầy thâm độc nói.
Dung Khiết đi tới một vị trí, nữ sinh viên đại học kia sợ cô ta chạy, cũng một mực đi theo cô ta, Dung Khiết nhìn một cái, chỗ đứng của nữ sinh viên đại học kia, chính là một vị trí tốt!
"Được thôi, nếu cô muốn một tỷ bảy đó, vậy thì xuống Âm tào Địa phủ tìm Diêm Vương mà hỏi!"
Nữ sinh viên đại học kia còn chưa kịp phản ứng, Dung Khiết lập tức chớp thời cơ, đẩy cô ta xuống!
Cơ thể của nữ sinh viên đại học kia giống như một khốt bê tông bị đổ, trong nháy mắt rơi vào dưới sườn núi.
Đi đôi với tiếng thét chói tai rất nhanh ngừng lại kia, dưới người của nữ sinh viên đại học đó, xuất hiện vết máu.
Mắt cô ta mở trừng trừng nhìn lên phía trên, có vẻ nhìn một chỗ nào đó.
Dung Khiết sau khi đẩy nữ sinh viên đại học xuống, tay cũng phát run.
Mãi sau cô ta mới phản ứng lại được chuyện gì vừa mới xảy ra, môi cũng run rẩy.
Cô ta mới vừa đẩy người xuống núi! Cô ta thật sự đẩy người xuống núi!
Cô ta tiến lên trước mấy bước, xem người dưới sườn núi, sau khi nhìn một cái, lại lập tức bị dọa sợ rụt người về.
"Không nên trách tôi, là cô ép tôi.
Tơi vốn nghĩ bảo lãnh cô ra thì không sao nữa.
Nhưng cô ép tôi!"
Cô ta lui về phía sau mấy bước, trong đầu lại rất rõ ràng.
Cô ta biết, bây giờ cô ta phải tiêu hủy tất cả chứng cứ, hơn nữa còn phải giá họa cho người khác.
Cô ta đi xuống, dùng khăn giấy lau sạch dấu vân tay trên quần áo, sau đó hốt hoảng chạy tới chỗ mình làm việc!
Những đồng nghiệp kia thấy cô ta hốt hoảng, không kiềm được lo lắng hỏi: "Cô Dung Khiết, cô sao thế?"
Dung Khiết đang đang tìm thứ gì, đột nhiên bị người vỗ bả vai một cái, giật mình hét lên một tiếng.
Cô ta quay đầu, thấy là đồng nghiệp của mình, lúc này mới tự trấn tĩnh bản thân lại.
Người đồng nghiệp kia cũng bị cái bộ dạng này của cô ta dọa cho hết hồn.
Liền vội vàng nói: "Cô Khiết, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tôi nhìn cô hoảng hốt thế? Đang tìm thứ gì hay sao?"
Dung Khiết điều chỉnh tư thái của mình, khoát tay một cái, nói: "Không có sao, tôi không có chuyện gì!"
Người đồng nghiệp kia nhìn dáng vẻ không có chuyện gì của cô ta kia, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.
Nhưng cô ta đã nói không sao, mình cũng không nói được gì nữa.
"Vậy cũng tốt, nếu như cô có cần gì tôi giúp, có thể nói cho tôi biết!"
Dung Khiết nhìn người nọ một cái, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, hỏi: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, đồ của thầy giáo dạy yoga trước đó của chúng ta đâu nhỉ?"
Đồng nghiệp kia suy nghĩ một chút, có chút kỳ quái: "Cô muốn cái này làm gì?"
"À, tôi muốn xem qua chút.
Đồ yoga của tôi gần đây mặc không được thoải mái!" Dung Khiết nói láo mà không thay đổi sắc mặt, dáng vẻ bình thường như không có chuyện gì.
Đồng nghiệp kia cũng tin vậy, nói: "Hình như là ở trong kho thì phải? Có điều, đồ tập yoga của cô Khiết không thoải mái thì phải nói với bên hành chính ấy."
Dung Khiết gật đầu một cái: "Tôi biết rồi, cảm ơn nhé!"
Dung Khiết tìm được đồ tập yoga của Hứa Minh Lâm ở trong kho, vì phòng cho dấu tay của mình in lại trên bộ đồ, cô ta bỏ bộ đồ vào trong túi.
Sau đó, cô ta liền cầm bộ quần áo này, đi tới chỗ vừa mới gây án.
Bộ đồ yoga đó, Dung Khiết rất thông minh không có đặt ở hiện trường, mà là để ở rừng cây cách không xa bên dưới, cố ý dàn cảnh vứt đồ.
Dù có không bị phán định là anh ta giết người, nhưng hiềm nghi tóm lại là cũng có.
Hứa Minh Lâm anh đừng trách tôi, muốn trách, thì trách mình chọc sai người rồi.
Làm xong hết thảy các thứ này, Dung Khiết lúc này mới trở lại trong phòng của mình.
Lần này, cô ta rất biết điều ở yên trong nhà, chính là vì đang đợi tin tức nào đó.
Quả nhiên, mấy ngày sau, một tin lớn truyền tới, Hứa Minh Lâm bị bắt!
Bản thân Hứa Minh Lâm cũng không biết, buổi sáng lúc thức dậy, trước cửa nhà đột nhiên có hai cảnh sát tới.
"Anh là Hứa Minh Lâm sao?"
Hứa Minh Lâm gật đầu một cái: "Đúng vậy chính là tôi!"
Cảnh sát kia sau khi nghe, liền tiến lên tra còng tay vào tay anh ta: "Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án giết người.
Phiền anh đi cùng với chúng tôi một chuyến!"
Hứa Minh Lâm sau khi nghe thế bèn nhíu mày: "Vụ án giết người? Các người có phải có nhầm lẫn gì hay không?".