“Tốt lắm!” Sau khi Lâm Ngọc Yên nghe xong thì gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, cả người Tô Hi Nhiễm đều cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ta biết mình nên phải làm gì rồi.
Cô ta lấy điện thoại mà người phụ nữ đó đưa cho, sau đó gọi điện, đầu dây bên kia có một người phụ nữ bắt máy, giọng của cô ta rất chói tai.
“Cô có phải là người mà cô Ngọc Yên đã nói không?”
“Vâng vâng vâng, là tôi, tôi muốn hẹn cô ra ngoài tán gẫu một chút, có thể không?”
“Đương nhiên có thể!” Phóng viên đó còn đang lo lắng vì không có tin tức gì lớn, người phụ nữ đó thật sự giúp đỡ cô ta mà.
Cô ta tin, nếu tin tức này được tung ra, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn.
Tô Hi Nhiễm đã nhắn địa điểm cuộc hẹn với cô ta, lập tức vội vàng chạy qua đó.
Khi Tô Hi Nhiễm đi ra, bên ngoài trời đã có tuyết rơi nhẹ, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Mùa đông này chính thức đã đến!
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trong xe, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ xe, và nhớ lại những gì anh đã nói.
“Ở Bắc Hải Đảo đã có tuyết rơi rồi, thực sự rất đẹp, anh muốn dẫn em đi xem một chút!”
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt trở nên mơ hồ, gương mặt hốc hác của cô ấy phản chiếu lên cửa kính ô tô.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, người gọi là Tiêu Hồng Quang.
Cô không dám bắt máy, sợ rằng có thể sẽ nghe được tin không lành gì đó, chẳng hạn cái xác đó chính là của anh ấy!
Chuông vang lên rất lâu, mọi người trong xe đều quay người lại nhìn cô.
“Người gọi đến là trợ lý Tiêu đúng không?” Lâm Mộc Giai có thể đoán ra được từ sắc mặt của cô!
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nhạc chuông cũng đột ngột dừng lại vào lúc này.
Tuy nhiên không lâu sau, số điện thoại đó lại gọi đến, Lâm Mộc Giai liền đưa tay ra.
“Đưa điện thoại cho dì, không có chuyện gì đâu!”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, sau đó ấn vào nút trả lời.
“Bà chủ Lâm, không phải chủ tịch Phong, không phải chủ tịch Phong!” Giọng của trợ lý Tiêu có chút vui vẻ.
Đỗ Minh Nguyệt im lặng một lúc lâu, sau đó cô mới che miệng lại và bật khóc, Tiêu Hồng Quang nghe thấy tiếng khóc của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề.
Lâm Mộc Giai thấy cô bật khóc còn tưởng rằng có chuyện chẳng lành gì đó xảy ra nên nhanh chóng giật điện thoại của cô lại.
“Có phải là Hoàng Phong không, có phải nó đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Tiêu Hồng Quang giải thích: “Không phải, không phải thi thể của chủ tịch Phong!”
Thần kinh căng thẳng của Lâm Mộc Giai lúc này mới được thả lỏng.
“Không phải của nó, không phải của nó.”
Lâm Mộc Giai yêu cầu Đỗ Minh Nguyệt đi nghỉ ngơi một chút, nhưng Đỗ Minh Nguyệt trở về phòng, lại không thể ngủ được.
Cô nhìn lên trần nhà, không dám nhắm mắt lại, cô sợ ngay khi mình nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy Hoàng Phong nói với cô: “Anh xin lỗi, anh đã cố gắng hết sức rồi!”
Sau đó cô quay người rời đi, cô không thể nào chịu được, cứ thế này thì cô cũng không chịu đựng được.
Vì vậy, Đỗ Minh Nguyệt cứ chống lại cơn buồn ngủ như vậy, sau đó tỉnh dậy và đi đến tập đoàn Lâm Thị để làm việc.
Khi cô đi đến tập đoàn Lâm thị, rất nhiều người đang xì xào bàn tán nhìn cô, Dư Hồng Thu và Thuý Hân đã kéo cô vào một căn phòng.
“Minh Nguyệt, cậu không sao chứ?”
Người đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nghĩ đến chính là Lâm Hoàng Phong: “Không có chuyện gì đâu? Sao thế? Có phải Hoàng Phong có tin tức gì không?”
Dư Hồng Thu lắc đầu: “Không phải chuyện này, cậu bị tố ăn cắp đạo văn và bán bản thảo cho tập đoàn F.N.”
“Tập đoàn F.N, cậu đang nói cái gì vậy, tớ nghe không hiểu gì cả.”
Dư Hồng Thu bị dáng vẻ này của cô tức giận đến phát run, sau đó lấy điện thoại di động, mở tin tức ra.
“Cậu tự tìm đi!”
Đỗ Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại và xem, phải xem một lúc lâu sau cô mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Thiết kế đó chẳng phải là của tớ sao? Làm sao có thể ở F.N?” Đỗ Minh Nguyệt cau mày.
Dư Hồng Thu phân tích nói: “Tớ đoán chắc chắn có người cố tình muốn hãi hại cậu, tin tức này đều hot lên rồi, còn muốn đuổi cậu đi.”
Đỗ Minh Nguyệt xem tin tức này và chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao Sunny cũng sử dụng thiết kế của cô chứ, rõ ràng cô không hề đưa bản thảo của bản thiết kế này cho tổng giám đốc Minh?
Chờ chút, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, như là đang suy nghĩ gì đó!
“Tô Hi Nhiễm!”
Dư Hồng Thu nghe thấy lời cô nói, ngẩng đầu hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Nhất định là Tô Hi Nhiễm làm, tớ chỉ cho một mình cô ta xem bản thảo đó thôi, không được, tớ phải đi hỏi cô ta một chút!”
Vừa nói xong Đỗ Minh Nguyệt định đi tìm Tô Hi Nhiễm để hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại bị Dư Hồng Thu và những người khác kéo lại.
“Cậu làm sao vậy, có phải cậu điên rồi không? Phía công ty bây giờ cậu không quan tâm sao?”
Đỗ Minh Nguyệt dừng chân lại, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
Dư Hồng Thu và Thuý Hân cảm thấy thương khi thấy bộ dạng này của cô, và nhanh chóng nói: “Cậu cố gắng làm tốt công việc ở đây trước đi, tớ và Dư Hồng Thu sẽ tìm người trông chừng cô ta, đến lúc đó, cậu có thể hỏi cô ta cho rõ mọi chuyện!”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy những gì họ nói rất hợp lý, vì vậy cô liền gật đầu.
“Cảm ơn các cậu, nếu không phải có các cậu, tớ có thể thật sự không biết phải làm sao.”
Tất cả những gì xảy ra gần đây đều đang tra tấn thần kinh của cô, khiến cho cô không có cách nào để nghỉ ngơi!
Dư Hồng Thu vỗ vỗ vai cô: “Đồ ngốc, chúng ta là bạn bè đấy.
Chẳng phải bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Cậu yên tâm đi, chúng tớ sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu.”
Tề Minh đương nhiên cũng nhìn thấy tin tức này, sắc mặt anh ta trở nên u ám, vốn dĩ còn tưởng rằng Tô Hi Nhiễm chỉ là người ăn cắp bản thảo của cô gái đó, nhưng không ngờ cô ta lại có dã tâm thâm độc.
Anh ta gõ bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó thì lúc này thư ký Kim gõ cửa.
"Tổng giám đốc Minh, cô Nhiễm đã đến rồi!”
Tề Minh hít sâu một hơi rồi nói: “Cho cô ta vào!”
Ngay khi Tô Hi Nhiễm vừa bước vào, thì cô ta bắt đầu gào khóc.
"Tổng giám đốc Minh, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi.
Tôi thực sự không ngờ rằng Đỗ Minh Nguyệt lại là người như vậy!”
Tề Minh im lặng nhìn cô ta, như thể chờ cô ta nói gì đó tiếp theo.
Tô Hi Nhiễm lén liếc nhìn anh ta, và phát hiện anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến tim cô ta không khỏi đập nhanh hơn.
‘Tổng giám đốc Minh sao lại nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ anh ta biết chuyện gì đó?’ Tô Hi Nhiễm thầm nghĩ trong lòng.
"Tổng giám đốc Minh, chẳng lẽ anh không tin tôi sao, đó thực sự là Đỗ Minh Nguyệt, sau khi tôi cho cô ta xem bản thảo thiết kế của mình, thì cô ta đưa bản thảo thiết kế đến tìm FN, chẳng trách lúc đó cô ta phải lén rời đi, hóa ra là vì lý do này!”
Tề Minh liếc mắt, sau đó nhìn cô ta diễn trò.
“Anh nhất định phải tin tôi, tổng giám đốc Minh!” Tô Hi Nhiễm hét lớn lên.
Tề Minh nhìn cô ta hồi lâu, sau đó đứng lên: “Đương nhiên là tôi tin cô, không ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại là loại người như vậy, đã ăn cắp tác phẩm của cô rồi còn nói với FN.
Tôi thật sự đánh giá sai cô ta rồi!”
Tô Hi Nhiễm nghe những gì anh ta nói liền kinh ngạc, đây chẳng phải là, chẳng phải là tổng giám đốc Minh tin tưởng cô ta sao?
Không thể nào lại đơn giản như vậy!
Tô Hi Nhiễm không khỏi cười thầm trong lòng!
"Tổng giám đốc Minh, anh có thể tin tưởng tôi, thật sự quá tốt rồi!” Sắc mắt Tô Hi Nhiễm trở nên vui sướng.
Tề Minh dùng sức đỡ cô ta ngồi ở lên sô pha: “Đương nhiên là tôi tin tưởng cô rồi, khiến cô phải chịu oan ức rồi, cô yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định phải nghiêm túc điều tra.”
“Điều… điều tra?” Tô Hi Nhiễm lắp bắp nói..