Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 29



Cả Thái tử và Ngũ hoàng tử ngừng giương cung bạt kiếm, cùng một đám nô tài đồng loạt nhìn nữ tử áo xanh.

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Thái tử trở nên ngoan lệ, chưa một nữ nhân nào dám từ chối lời của y.

“Ta nói không đồng ý.” Vũ Quân vẫn nhàn nhạt đáp lời, ánh mặt hoàn toàn chú ý vào con trắng trong lòng, tiểu tử này thật đáng yêu, khiến nàng nhớ đến Tiểu Nha.

“Người đâu! Đưa vị tiểu thư này về tẩm cung của ta!” Thái tử lạnh giọng phân phó khiến đám nô tài đứng đó không biết làm thế nào. Không làm, là trái lệnh thái tử, phải chết! Làm, là đắc tội với Ngũ hoàng tử, cũng phải chết! Đi cũng chết, không đi cũng chết! Đầu năm nay, sao nô tài lại khó làm như vậy chứ?

“Cái này…Thái tử…” Còn chưa nói đến đây có thể là gia quyến của đại thần, nếu đụng phải vị đại thần nào đó, bọn họ còn không phải sẽ chết thêm lần nữa sao?

Thái tử không kiên nhẫn xông tới muốn kéo nữ tử kia đi, lại quên mất còn con sói hung bạo trong lòng nàng, bị nó cào một vệt trên cánh tay, máu chảy thấm ra ngoài cung phục.

“Khốn kiếp! Ngươi muốn hành thích bổn thái tử?” Khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo vì tức giận.

“Người đâu! Mau bắt tên thích khách này lại, áp giải đến Đông cung để Bổn thái tử tự mình thẩm vấn!”

Nhìn máu trên tay Thái tử, hộ vệ bốn phía nhất loạt xông tới, dù sao cũng đều phải chết, sống thêm được chút nào hay chút đó. Huống hồ, cô nương kia làm bị thương thái tử, bị bắt lại cũng không thể trách họ.

Đám hộ vệ khôn ngoan vây lấy Vũ Quân, từng bước tách nàng và sói trắng ra, thành hai vòng vây. Dòng máu hoang dã của sói trắng hoàn toàn bị kích động, hai tròng mắt biến thành màu đỏ như máu. Ánh mắt Vũ Quân vẫn lạnh nhạt như nước, Thái tử ngu ngốc này dám làm gì nàng chứ? Chống lưng cho nàng cũng không nhỏ đâu! Chỉ là tiểu tử kia dã tính đại phát, nếu thấy được máu tươi sẽ không có cách nào ngăn nó lại. Y phục nàng vừa thay sẽ lại bẩn mất!

“Tiểu Hắc! Ngoan, trở lại!”

“Grừ…grừ…” Con sói vẫn đang ở trạng thái sẵn sàng công kích, móng vuốt cào trên đất từng vệt kéo dài.

“Đại ca! Không nên như vậy!” Tam hoàng tử vội vàng khuyên can, ngày hôm nay nếu nháo thành lớn chuyện, thật sẽ không cách nào cứu vãn. Mà cô nương kia, cho dù có là nữ nhi của đại thần nào đi nữa, cũng không tránh nổi họa.

“Nếu không ngoan ngoãn chịu trói, Bổn thái tử sẽ tru di tam tộc ngươi!” Thái tử cười ngoan lệ, thứ y muốn đừng hòng ai ngăn cản.

“Đại ca!” Tam hoàng tử bất bình muốn xông tới, lại bị hộ vệ cản lại.

“Ngũ đệ, mau cản huynh ấy lại!” Tam hoàng tử tuy thiên tư thông minh nhưng sức khỏe lại không tốt, hoàn toàn là một văn nhân trói gà không chặt, gặp hoàn cảnh này chỉ có thể hướng Ngũ hoàng tử cầu cứu.

“Đệ dám cản, ta liền giết chết con sói này!” Một tia độc ác tràn ra từ đáy mắt thái tử.

“Huynh…” Mạc Kỳ Anh tuy mười tám tuổi, nhưng tính tình lại như đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng chỉ có thể trách Hiền phi ngày thường quá cưng chiều cùng bảo hộ y, khiến y không cảm thấy hoàng cung này là nơi có bao nhiêu đáng sợ.

“Hôm nay vị cô nương này, ta nhất định đưa đi, Hắc Phong của ta, huynh cũng đừng hòng động đến!” Ngũ hoàng tử là đứa trẻ ăn mềm không ăn cứng, ngươi đe dọa y điều gì, sẽ càng khiến y muốn làm hơn. 

“Thích khách muốn hành thích bổn thái tử. Các ngươi hộ tống Tam điện hạ cùng Ngũ điện hạ an toàn hồi cung. Nếu sai sót, đừng trách Bổn thái tử ngoan tuyệt!” 

Thái tử nhìn đám hộ vệ bên cạnh, y hiểu rõ võ công mèo cào của Ngũ đệ không phải là đối thủ của hộ vệ trong cung. Nữ nhân này, y muốn! Ai cũng đừng mong cản trở!

Đám người giằng co một lúc, đem Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử ép đến một bên, đem sói trắng kéo đến một bên, Thái tử địch thân xông tới túm lấy nữ tử áo xanh.

“Muốn tru di tam tộc ta, Thái tử, người, còn chưa đủ khả năng!” Vũ Quân cười lạnh hất bàn tay đang túm lấy nàng. Nơi này là hoàng cung, việc nàng có nội lực vẫn chưa thể lộ ra, nên không cách nào thoát khỏi ma trảo của Thái tử.

“Nữ nhân chết tiệt!” Thái tử vung tay hướng khuôn mặt thanh lệ của Vũ Quân mà tới, dù sao nơi này là hoàng cung, y chính là dưới một người trên muôn người, ai dám đứng ra vì một nữ nhân mà cùng y đối đầu.

“Chát!” Khuôn mặt Vũ Quân in hằn mấy ngón tay. Đám người xung quanh trợn trắng mắt. Thái tử cư nhiên xuống tay đánh một nữ nhân?

“…” Vũ Quân nhếch môi cười nhạt, ý khinh miệt không giấu diếm nơi đáy mắt.

“Ngươi…” Thái tử lần nữ vung tay lên….

“Thái tử người cũng đủ to gan!” Bàn tay Thái tử bị chăn lại. Giọng nói lạnh lẽo khiến tất cả người ở đây không rét mà run. “Người muốn tru di tam tộc Vương phi của ta?”

“Có chuyện gì ầm ỹ như vậy?” Âm thanh the thé của viên thái giám già khiến Vũ Quân không nhịn được cau mày. Ma âm trong truyền thuyết, chính là nói về âm thanh này đi.

Mạc đế tiến đến, vừa đúng lúc nghe được bốn chữ “tru di tam tộc”, chân mày không khỏi cau lại. 

“Phụ hoàng!” Ngũ hoàng tử có chút nóng nảy, không thể nghi ngờ hành động của Thái tử hôm nay chọc giận tên trẻ con này.

“Các ngươi còn không mau dừng lại!” Nhìn bàn tay Thái tử vẫn bị Mạc Kỳ Phong bắt lấy, hoàng hậu không khỏi đau lòng.

Vũ Quân nhìn thấy Mạc đế cùng đám ngươi đáng lẽ phải ở trong yến hội kia đang từ từ tiến đến, trong lòng thở dài. Vốn định đi xem kịch vui, như thế nào lại là chính mình phải diễn? Lén nhéo mình một cái đau đến nỗi nước mặt trào ra, Vũ 

Quân từng bước nép mình bên người Mạc Kỳ Phong. Nàng vốn định ăn một bạt tay của Thái tử, rồi sẽ đến ngự hoa viên dự yến tiệc, ai ngờ Mạc Kỳ Phong nãy giờ chết toi ở đâu lại xuất hiện. Hơn nữa, người ở Ngự hoa viên lại lũ lượt kéo đến đây, quả thật giúp nàng đỡ đi rất nhiều công sức.

“Vương gia, buông Thái tử ra đi!” Bàn tay nhỏ kéo kéo tay áo Mạc Kỳ Phong, giọng nói là thập phần ủy khuất.

Tam hoàng tử khóe miệng khẽ kéo lên. Thì ra là Vương phi của tứ đệ. Nhìn bộ dạng ủy khuất kia của nàng, có chỗ nào giống với nữ tử vừa nhếch môi cười lạnh với Thái tử. Vương phi của Tứ đệ…Mạc Kỳ Văn cảm thấy trong lòng có chút gì trống rỗng.

Mạc Kỳ Phong liếc mắt nhìn nữ tử đang giả bộ đáng thương bên cạnh, lại nhìn đám người Mạc đế vẫn đang nhìn về phía bên này, tự nhiên hiểu được nàng muốn làm gì. Thấy má phải của nàng đỏ ửng, còn nguyên dấu vết bị đánh, trong lòng hắn bỗng dưng khó chịu. Lực đạo ở tay vô thức mạnh thêm một chút, khiến Thái tử cảm thấy cổ tay mình sắp đứt lìa.

“Tứ đệ, ngươi mau buông ta ra!”

“Grừ grừ…” Sói trắng Tiểu Hắc từ lúc nào đã quay trở lại bên chân Vũ Quân, nhìn Thái tử gầm gừ, địch ý đầy trong mắt.

“Còn dám động đến nàng, ta phế cánh tay này của ngươi!” Mạc Kỳ Phong không chút khách khí vung tay ném Thái tử văng xa một quãng. 

“Huyền vương! Ngươi làm vậy là sao hả?” Không hề nghi ngờ, Hoàng hậu bị chọc giận. Dù tâm ngoan thủ lạt thế nào, bà ta vẫn là một người mẹ, nhìn con mình bị đánh như vậy, có thể nào không đau lòng?

“Có đau không?” Kỳ Phong vươn tay muốn chạm vào bên má đang sưng lên của Vũ Quân, lại bị nàng cản lại, rút ở trong người ra một chiếc khăn tay.

“Tay ngươi vừa chạm vào hắn!” Ánh mắt ghét bỏ, nàng đem khăn lau sạch tay hắn khiến Mạc Kỳ Phong cong khóe môi.

“Tiểu tử kia sẽ bị ngươi làm cho tức chết!” Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói trầm thấp, hơi thở nam tính phả bên tai khiến khuôn mặt Vũ Quân càng đỏ ửng.

Thái tử được Hoàng hậu đỡ dậy trợn mắt nhìn một màn này. Nữ nhân kia…nữ nhân kia cư nhiên đem bàn tay Mạc Kỳ Phong vừa bắt y ghét bỏ lau sạch? Y không nghe được họ nói gì, nhưng thừa biết có thể nói điều gì tốt đẹp chứ?

“Vũ Nhi!” Trưởng công chúa muốn bước tới, lại bị cái nhìn hung dữ của sói trắng ngăn lại.

“Con không sao chứ?”

Vũ Quân cúi xuống xoa đầu sói trắng, ghé vào tai nó nói nhỏ gì đó, con sói ngoan ngoãn đi về một góc nằm xuống khiến Ngũ hoàng tử Mạc Kỳ Anh há hốc miệng.

“Tứ tẩu tứ tẩu,vừa rồi đệ có gì đắc tội, mong tứ tẩu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.” Nhìn Ngũ hoàng tử chân chó chạy đến, ánh mắt Vũ Quân hiện lên chút ý cười. Tiểu nhân đệ đệ à, xem ra hôm nay ta lại hoành đao đoạt bảo (đại ý là cướp ạ) của đệ rồi.

“Ngũ điện hạ khách khí rồi!”

“Vũ Nhi, má con sưng lên rồi!” Trưởng công chúa tiến đến xuýt xoa, nhìn gò má bị đánh đến sưng lên của thiếu nữ, trong lòng đau đớn không thôi.

“Thái tử! Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích!” Ánh mắt Trưởng công chúa sắc lạnh nhìn vào Thái tử. Đường đường là Thái tử một nước, lại vung tay đánh một nữ nhân thành như vậy. Nếu sau này y thật sự đăng cơ, còn không phải thiên hạ sẽ đại loạn?

“Cô cô! Là nàng ta định hành thích ta!” Thái tử hoảng hốt nói. Cô cô này của y tuy đã gả đi, những vẫn được Phụ hoàng yêu thương che chở. Trước nay cô cô luôn yêu thương Mạc Kỳ Phong hơn y, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn y.

“Huynh nói bậy!” Ngũ hoàng tử lớn tiếng phản bác, thù vừa mới rồi, Mạc Kỳ Anh còn chưa có quên đâu.

“Tứ tẩu không biết võ công, lại bị huynh đánh thành như vậy, huynh còn dám nói tẩu ấy hành thích huynh? Tam ca huynh nói có đúng không?”

“Đại ca, lần này là huynh sai trước.” Mạc Kỳ Văn không nóng không lạnh nói, ai cũng có thể nghe ra, hắn đứng về phía ngũ hoàng tử.

“Ngôn Nhi, tay con sao vậy?” Hoàng hậu nhìn đến máu trên cánh tay Thái tử, không khỏi đau lòng hỏi.

“Là do nàng ta bảo con sói kia tấn công nhi thần.” không nghi ngờ lời của hoàng hậu mở đường cho Thái tử. Nữ nhân kia nhiều lắm chỉ bị sưng một bên mặt, còn y là bị thương ở cánh tay, để xem cô cô làm sao bênh vực nàng ta nữa.

“Tại sao trong cung lại có sói?” Giọng Mạc đế uy nghiêm, toát lên khí thái vương giả của bậc đế vương.

“Là…là do nhi thần!” Mạc Kỳ Anh cúi đầu thật thấp. Vừa rồi thấy Hắc Phong ngoan ngoãn nghe lời, y kích động mà quên mất phụ hoàng đang ở đây. Lần này xong thật rồi!

“Hoàng thượng tha tội! Là do thần thiếp quản giáo không nghiêm!” Hiền phi vội vàng quỳ sụp xuống. Bà vẫn biết nhi tử của mình có sở thích đối với động vật, lại không nghĩ tới tiểu tử này lớn gan đem sói vào trong cung, lại chọc phải tai họa.

“Hay lắm Thái tử! Người thử nói cho ta, sói là vốn có ở trong cung, Huyền Vương phi cũng là vô tình đến nơi này, như thế nào lại thành hành thích Thái tử?” Trưởng công chúa mắt đẹp phẫn nộ. Thái tử từ nhỏ luôn bắt nạt Phong Nhi, bà biết, nhưng vì thân phận nhạy cảm, không cách nào ra mặt. Nhưng lần này Thái tử ra tay đánh Vũ Nhi thành như vậy, bà quyết không bỏ qua! Khanh Khanh đã mất, bà sẽ thay nàng ấy chăm sóc nữ nhi này, ở hoàng cung này, ai dám động đến nàng, bà đều sẽ không bỏ qua.

“Cô cô, con…con…”

“Ngươi! Nói hết sự thật cho ta!” Trưởng công chúa chỉ tay vào người hộ vệ đứng gần nhất, ánh mắt sắc bén không cho phép chối từ.

“Nếu dám nói sai, theo quân quy mà xử!” Mạc đế lạnh nhạt nói. Ông không lên tiếng bênh vực bất kỳ ai, chỉ muốn xem rốt cuộc thiếu nữ kia làm thế nào có thể khiến loài sói vương giả kia ngoan ngoãn nghe lời. Thật may đã đem đám trọng thần an bài ở ngự hoa viên, bằng không để Vân Phương nhìn thấy cảnh này, quả thật sẽ rất khó xử. Lúc nãy Vân Phương bất chấp thân phận xông tới chỗ thiếu nữ kia, ông liền khẳng định thiếu nữ này đối với ông ta rất quan trọng.

“Bẩm Hoàng thượng…” Người hộ vệ run rẩy kể đầu đuôi mọi chuyện, hắn dĩ nhiên hiểu được hoàng cung này ai mới là người lớn nhất. Mạng nhỏ của hắn, lần này được nhặt lại rồi!

Theo lời hộ vệ, sắc mặt Trưởng công chúa ngày càng khó coi, ánh mắt hoàng hậu cũng sa sầm xuống, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Là do thần thiếp dạy dỗ không tốt! Xin Hoàng thượng giáng tội!” Hoàng hậu quỳ sụp xuống, bà ta hiểu rõ lần này Thái tử đã phạm sai lầm lớn cỡ nào.

“Hay cho một câu tru di tam tộc!” Ánh mắt Trưởng công chúa ngạo nghễ mỉa mai. 

“Thái tử có cần hay không ta đến Hình bộ nhận án trước?”

Vũ Quân nhìn khuôn mặt Thái tử đã trở nên xám xịt, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cái bạt tai này, sẽ có ngày ta trả cho ngươi cả vốn lẫn lãi. Nhìn xem nhìn xem, ánh mắt hoàng hậu nhìn nàng căm phẫn cỡ nào, không cam lòng cỡ nào? 

Đừng trách ta, có trách hãy trách con trai ngươi quá ngu ngốc thôi.