Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 45



Ánh mắt Sở Tích Hương khẽ sa sầm, nụ cười trên môi thoáng gượng gạo, bàn tay vô thức xiết khăn tay.

“Cách nghĩ của Vương phi quả thật ko giống người thường.”

“Có lẽ do ta lớn lên hoang dã, thật ko biết cách nói chuyện, mong Sở cô nương  đừng để bụng.”

“Hương Nhi ko dám. Vương phi khách sáo rồi.”

“Hôm nay Sở cô nương đến tìm ta là có chuyện sao?” Vũ Quân cũng lười cùng nàng ta vòng vo, chi bằng trực tiếp hỏi thẳng.

“Ko có ko có! Hương Nhi chỉ là muốn tới trò chuyện với Vương phi thôi.”

“Thật ngại quá! Sở cô nương cũng biết sức khỏe ta ko tốt, quả thật ko thể ngồi lâu.”

“Là Hương Nhi sơ suất…”

“Ây dà ta nói, cô đừng nhận hết lỗi về mình như vậy, nghe khiến ta cảm thấy mình thật độc ác.”

Vũ Quân khóe miệng kéo cong cong, bàn tay ko lỡ nhịp pha trà, chỉ là ánh mắt dường như ko hề để tâm. Sở Tích Hương hôm nay đến chính là dò xét nàng. Còn có sát khí nhàn nhạt luẩn quẩn quanh đây. Thật ko thể trách Tiểu Hắc ko nghe lời. Con sói nhỏ nhạy bén như vậy, làm sao bỏ qua sát khí này. Đối phương dù đã hết sức thu liễm, nhưng lại vô tình để lộ hai lần, ko rõ là muốn giương oai với nàng hay là thực sự động sát tâm? 

“Vương phi!” Bóng lưng thẳng tắp của Chiêu Dương gấp gáp tiến vào sân viện. Vừa rồi Tiểu Hắc đi tìm hắn, vừa kéo vừa lôi muốn rách vạt áo khiến hắn nghĩ Vương phi gặp chuyện. Ko nghĩ tới Sở Tích Hương cũng ở đây.

“Chiêu Dương? Tiểu Hắc đi tìm ngươi thật sao?” Vũ Quân cười, bàn tay lại ko tự giác đập lên vai Chiêu Dương. Thật ko hiểu sao nàng lại đem hắn coi là huynh đệ rồi!

Nam nhân này ko ngốc, chỉ là hơi ko hiểu chuyện tình cảm. Lăng Nhi tin tưởng hắn, vậy nàng cũng quyết định tin tưởng ánh mắt của Lăng Nhi. Huống hồ, Diệp Minh chưa trở lại, ở Vương phủ này, nàng cũng chỉ có thể dựa vào Chiêu Dương thôi.

“Sở cô nương!” Chiêu Dương hơi nghiêng đầu chào hỏi, nén xuống cảm giác kỳ quái trong lòng. Con sói kia rất có linh tính, hắn ko tin nó vô duyên vô cớ nhất định kéo hắn đến đây.

“Chiêu đại ca thật quan tâm Vương phi!” 

Sở Tích Hương cười lạnh trong lòng. Làm người ai ko có điểm yếu cơ chứ! Chiêu Dương này trước nay chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, hiện tại lại cùng Vân Vũ Quân này nhập nhằng ko rõ, xem Phong ca ca làm sao xử lý các ngươi. Phải biết, Mạc Kỳ Phong hận nhất là người phản bội hắn. Nếu biết nữ tử này ko an phận, quyến rũ thân tín của hắn, tảng đá họ Vân này, còn cần nàng ra tay dọn sao?

“Là bổn phận của ta.” 

“Chiêu Dương, nhân sâm lần trước ngươi đưa ta, có còn chút nào ko?” Vũ Quân ko muốn dây dưa mãi chủ đề này, trực tiếp chuyển đề tài. Nàng nhìn ra được Chiêu Dương ko có kiên nhẫn với Sở Tích Hương.

“Người cần thêm sao?”

“Gần đây chế thuốc cần thêm một chút.”

“Vậy ngày mai ta đến hiệu thuốc xem thử.”

“Vương phi gần đây ko khỏe sao?” Sở Tích Hương ánh mắt lóe lóe, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Sức khỏe vốn ko tốt. Làm gì có gần đây với trước kia, vẫn luôn như vậy thôi.”

“Vậy Hương Nhi cáo từ. Vương phi hãy nghỉ ngơi.”

“Sở cô nương  đi thong thả.” 

Trời đã đổ ráng chiều, một góc chân trời đỏ rực thật thê lương. Vũ Quân ko biết tấm thân này còn chống trụ được bao lâu, nhưng nàng vẫn luyến tiếc rời đi. Nàng biết rõ, một khi nàng rời khỏi Huyền Vương phủ, rời khỏi Mạc Kỳ Phong, sẽ ko có cơ hội trở lại. Hai người bọn họ có chung kẻ thù, nhưng ko thể sát cánh bên nhau trả mối thù này. Hắn còn thân phận của hắn, còn bá nghiệp của hắn. Nàng ko có gì cả, cũng ko cần gì cả. Thứ nàng cần, chỉ là mạng của những kẻ khiến nàng những năm qua phải sống trong thù hận. 

“Sao lại gọi ta tới?” Tiếng nói của Chiêu Dương kéo Vũ Quân khỏi dòng suy nghĩ, nàng như thế nào lại quên mất còn một tảng đá này ở đây chứ?

“Ta ko có gọi ngươi nha. Là do Tiểu Hắc nghịch ngợm.”

“Vương phi, ta nghĩ người vẫn nên nói thật.”

“Ngươi… thật chẳng thú vị!” Vũ Quân trợn mắt nhìn người nọ khuôn mặt vẫn ko chút cảm xúc, lạnh nhạt chẳng thèm nhìn đến nàng.

“Ngươi sẽ ko nói cho Mạc Kỳ Phong chứ?”

“Rốt cuộc là…”

“Muốn ta nói, ngươi phải hứa ko nói cho Mạc Kỳ Phong.”

“Được rồi, ta hứa.”

“Ta cảm nhận được sát khí, Tiểu Hắc cũng cảm thấy.”

“Ý người là…”

“Ta ko có ý gì hết. Ta chỉ lo cho cái mạng nhỏ của mình thôi.”

“Ta sẽ an bài người bảo vệ.” Chiêu Dương cũng ko hỏi nhiều, nói xong liền rời đi.

“Khoan đã! Người chờ một chút.”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Ta kê một đơn thuốc, ngươi đem đến Lan Nhược phường giúp ta, được ko?”

“Lan Nhược phường?”

“Loại thuốc này ở hiệu thuốc ko có, bằng hữu của ta sẽ giúp ta tìm kiếm.”

“Bằng hữu của người?”

“Là Lãnh Lăng Lăng.” 

Chiêu Dương lập tức im lặng, cầm đơn thuốc rời đi. Quả nhiên tiểu tử này muốn tránh né Lăng Nhi. Nếu ko, sao nàng chỉ nói đến hai chữ “Lăng Lăng” hắn liền im miệng ko hỏi tiếp.

Vũ Quân trở lại phòng, đem cửa khóa trái, lấy khăn tay lau đi mồ hôi đã ướt tay. Từ lúc nói chuyện cùng Sở Tích Hương từng cơn đau đã ẩn ẩn kéo đến, giả vờ như ko có chuyện gì, đến bây giờ đã muốn cực hạn. Hôm nay Sở Tích Hương đến là muốn thăm dò điều gì? Vũ Quân ko biết. Nhưng nàng chắc chắn, cô nương kia đã đem nàng trở thành tảng đá cản đường, ko ném được ngươi đi cũng phải nghiền ngươi đến chết.

Đau đớn lại bất ngờ đánh úp khiến Vũ Quân phun một ngụm máu. Trước khi xuất giá, chưa bao giờ bị đau đớn như vậy. Cho dù có, lão thần y vẫn luôn ở một bên tìm cách giảm đau giúp nàng. Sau này gả đi, trừ đêm tân hôn đau đến ko muốn sống, những tháng sau đó hoặc là Diệp Minh hoặc là Mạc Kỳ Phong, thậm chí cả Vân Phương độ khí cho nàng. Vũ Quân chưa từng biết, hai luồng quái khí kia như con ngựa mất cương có thể khiến nàng đau đớn đến như vậy.