Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 3



Editor : BlackObs


------------------


Phương Nhan cũng không để ý, nàng tiếp tục tắm, tới khi đổi quần áo ngủ, nàng lại có chút do dự.


Bộ đồ ngủ này rất gợi cảm, vì phù hợp thân phận cho nên đã đặc biệt dùng công phí mua nó, lúc một mình thì không có cảm giác gì, nhưng hiện giờ trong gian phòng này lại có thêm một người là Giang Tê Ngô, dù là nữ nhưng lại là tiểu tam của chồng nàng. Tuy nhiên nghĩ tới thân phận mình lúc này là gái điếm, nàng đành khổ não mặc vào.


Phương Nhan vừa bước chân ra ngoài, Giang Tê Ngô liền không được tự nhiên, dù cô đang nghe điện thoại, nhưng ánh mắt lại rũ xuống.


Phương Nhan lặng lẽ đến gần cô, muốn nghe xem Giang Tê Ngô đang cùng chồng mình trò chuyện tình yêu đẹp đẽ gì, Giang Tê Ngô ngược lại chủ động nhích qua một bên nhường chỗ cho nàng ngồi, miệng vẫn nói, "Mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm, tụi con không có....".


"Xấu hổ cái gì, là con gái...con cần...". Thanh âm một người phụ nữ, giọng tràn đầy quan tâm.


Phương Nhan nghe mà sửng sốt, nàng cho rằng Giang Tê Ngô đã cùng chồng mình trải qua n lần chuyện giường chiếu, nhưng giờ nghe cuộc đối thoại này, có lẽ thậm chí ngay cả lần đầu tiên của mình, Giang Tê Ngô cũng chưa có trao đi. Dù rõ ràng dáng dấp hồ ly thế kia...


Loại tương phản này làm cho Phương Nhan cảm giác mình có chút *tiên nhập vi chủ. Giang Tê Ngô tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của Phương Nhan, khai báo vài câu với mẹ xong, cô cúp điện thoại.
<*Tiên nhập vi chủ: là thành ngữ - chỉ lời nói hoặc suy nghĩ, ấn tượng đầu tiên giữ vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau đó khi phát hiện bất đồng thì khả năng không dễ dàng tiếp nhận. Lúc đầu nghĩ GTN là tiểu tam xấu xa này kia nhưng càng lúc PN càng thấy sự thật có chút khó tiếp nhận.>


Giang Tê Ngô ngại ngùng, gương mặt trắng nõn chậm rãi đỏ lên có vẻ mất tự nhiên lại có vẻ xinh đẹp phong tình. 


"Ôi, thật hạnh phúc nha, lúc thì là bạn trai, lúc lại là mẹ gọi điện đến..." Phương Nhan cười nói, nàng cảm giác ánh mắt của Giang Tê Ngô tập trung trên người mình, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.


Nàng tưởng đã bị phát hiện thân phận, trong lòng không khỏi giật mình, hỏi vội: "Trên mặt chị có cái gì sao?".


Giang Tê Ngô có lẽ cũng nhận ra ánh mắt quá mức rõ ràng của mình, cô cười ngượng, "Xin lỗi, chẳng qua là em không ngờ chị để mặt mộc còn xinh hơn cả lúc trang điểm". 


Cảm giác đối phương chỉ là khen ngợi cho có, nhưng Phương Nhan vẫn thấy vui vẻ.


"Cảm ơn...Bất quá nghề của tụi chị đều cần phải trang điểm như vậy". Phương Nhan ra vẻ gái điếm lão luyện, hoàn toàn làm người ta không cách nào tin nổi nàng là cảnh sát, hơn nữa còn có bằng chuyên gia tội phạm học do Mỹ chứng nhận.


Lời Phương Nhan nói làm Giang Tê Ngô có chút không biết phản ứng ra sao, cô thậm chí cũng không biết từ lúc nào mà khoảng cách cả hai rút ngắn thế này, càng không hiểu tại sao chỉ mới gặp lần đầu mà đã có thể trò chuyện được như vậy.


Loại cảm giác kỳ diệu này làm cho Giang Tê Ngô buông bỏ phòng bị, cô nhìn đôi mắt ôn nhu như nước kia, quyết định nói ra chuyện của mình. 


"Thật ra là đêm nay....em chuẩn bị trải qua cùng bạn trai".


Phương Nhan bày ra tư thế lắng nghe, muốn biết Giang Tê Ngô và chồng mình đến cùng là dây dưa tới mức độ nào.


"Bạn trai em là giảng viên đại học, anh ấy ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao ráo đẹp trai...uhmm anh ấy đã theo đuổi em bốn năm...tới tận nửa năm trước em mới chấp nhận quen ảnh".


Phương Nhan ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi tức giận. Vậy là từ lúc nàng bắt đầu sang Mỹ huấn luyện, tên đàn ông kia cũng bắt đầu thừa dịp theo đuổi cô nữ sinh này.


"Nửa năm qua, em chỉ cùng anh ấy nắm tay, thi thoảng cũng có hôn môi...Nhưng mà, em không có cho ảnh đụng chạm người em...Em giống như, đối với loại chuyện đó luôn có cảm giác lo lắng sợ hãi. Hôm nay anh ấy hẹn em đi chơi. Em biết ý tứ đó là gì, cũng biết đây là loại chuyện rất tự nhiên, nhưng khi em phát hiện mình tới kỳ...em vẫn là thở phào nhẹ nhõm..."


Phương Nhan cảm giác Giang Tê Ngô như đang kể chuyện của người khác. Ngoài ý muốn hơn là, trong trò chơi tình ái này Giang Tê Ngô giống như là lính mới gà mờ đang bị đại thần cấp cao trêu đùa.


"Vì vậy, em từ chối cuộc hẹn hôm nay, nói em phải đi bồi một người bạn...Sau đó thừa cơ hội này tìm gặp cổ".


"Cổ là người nào?" Phương Nhan bất động thanh sắc truy vấn.


Giang Tê Ngô ngẩng đầu, ánh mắt dần phức tạp, tựa hồ không biết có nên nói ra sự tình cho chị gái điếm trước mặt hay không.


Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là chậm rãi giải thích, "Em học tâm lý học, đối với tình cảm con người rất là nhạy cảm. Cách đây ba tháng, thái độ của bạn trai em trở nên rất kỳ quái...Ảnh thường biến đi đâu mất, lại thường nghe điện thoại sau lưng em...Em hoài nghi anh ấy dối em tìm một cô gái khác".


Đáng lẽ thông thường người ta sẽ muốn tát đối phương một cái, nói cho Giang Tê Ngô biết, không phải Chung Vĩ Triết tìm gái khác, mà chính là cô - Giang Tê Ngô mới là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta. Nhưng dĩ nhiên là Phương Nhan không có nói hay làm gì, đại khái bởi vì nàng cảm thấy nhàm chán.


Nhàm chán nên nàng bắt đầu muốn lấy tiểu tam của chồng ra tiêu khiển...


Khổ nỗi Giang Tê Ngô hoàn toàn không ý thức được, đoán chừng cô đã nghẹn chuyện này trong lòng rất lâu mà không biết nói cùng ai, bây giờ gặp được gái điếm xa lạ này, ngược lại có thể dễ dàng giải toả tâm tư.


"Mấy ngày trước, em dùng chút thủ đoạn nhỏ thăm dò, rốt cuộc biết người trong điện thoại tên là Phương Nhan, hình như là cảnh sát..."


Phương Nhan giật mình, không nghĩ tới đối phương cũng nắm giữ được chút thông tin. May mắn là mấy năm nay nàng đều ở nước ngoài, sau khi về nước vẫn luôn bề bộn chạy theo đủ loại án kiện khắp thành phố, cho nên kỳ thực chẳng có bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của nàng.


"Cô ấy nói bận rộn...nên em có hỏi cổ ở đâu, em sẽ đến gặp trực tiếp. Em muốn biết bạn trai em và cô ấy tới cùng là mối quan hệ gì...ai dè...". Giang Tê Ngô cười khổ, bởi vì chuyện kế tiếp, Phương Nhan đã biết.


Ai dè bị kinh nguyệt hành đau bụng, điện thoại lại không liên lạc được với người tên Phương Nhan kia, cô thì không thể bỏ qua cơ hội truy vấn này nên vẫn là chạy tới đây. 


"Cảnh sát sao...Trời ạ, chẳng lẽ cảnh sát muốn dòm ngó bọn chị...không xong, chị phải thông báo cho mấy chị em khác biết mới được...". Phương Nhan giả vờ kinh ngạc, đối với trai bao gái điếm mà nói thì cảnh sát chính là kẻ địch. Nàng cũng thật sự lấy ra điện thoại di động, mở wechat, vào một group gửi tin đi.


Giang Tê Ngô cũng không để ý, cô uống một ngụm nước ấm, dựa vào gối, cả người nằm buông lỏng trên giường.


"Thật không ngờ chỗ này chị và đàn ông khác ngủ chung vậy mà lại sạch sẽ như vậy".


Phương Nhan chột dạ, gian phòng này vốn là tạm thời chiếm dụng, Phương Nhan căn bản cũng không phải gái điếm, nàng lại ưa thích sạch sẽ, không có người ngoài vào đây thì làm sao có thể bừa bộn bẩn thỉu được. Nhưng không thể không nói, trực giác của Giang Tê Ngô quả thực rất nhạy bén.


"Chị nói em biết một bí mật nhỏ...". Nàng nghiêm mặt, chuẩn bị nói cho Giang Tê Ngô một chuyện rất đáng sợ.


"Hử?" Giang Tê Ngô có vẻ hứng thú, có thể bởi vì vừa rồi cô đã thẳng thắn chuyện của mình nên cũng buông lỏng cảnh giác với Phương Nhan.


"Chị mới dọn tới gần đây thôi...Chỗ này...trước có một gái điếm bị phanh thây ngay trong căn phòng này". Chuyện này chính xác là thật, chẳng qua tin tức đã bị cảnh sát phong toả, chỉ có kẻ thủ ác mới biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.


Sắc mặt Giang Tê Ngô vất vả lắm mới hồng hào được một chút, nghe xong liền sợ đến tái nhợt. Lúc Phương Nhan đang thưởng thức sự sợ hãi của cô, thì cô đột ngột kéo tay nàng, "Một mình chị ở chỗ có người chết mà không sợ sao?".


Câu hỏi ngược của Giang Tê Ngô là một đáp án bất ngờ với Phương Nhan. Điều đầu tiên Giang Tê Ngô nghĩ đến không phải là chuyện bản thân đang ở trong phòng có người chết, mà chính là lo lắng cho Phương Nhan - người trú ngụ ở đây lâu dài. Cho dù có là lời khách sáo cũng làm cho Phương Nhan chợt cảm thấy ấm áp.


Nếu cô gái trước mặt không phải là tiểu tam của chồng thì Phương Nhan cảm thấy mình có thể cùng người này trở thành bạn bè.


Đáng tiếc, hết thảy đều không có khả năng. Giang Tê Ngô phải ly khai chồng nàng, bởi vì cô ta là kẻ thứ ba.


Phương Nhan tự ám thị trong lòng. Nàng nắm chặt tay Giang Tê Ngô, cười nói: "Tê Ngô, em thật thiện lương...Người nào có thể lấy được em thật là đã tu luyện phúc khí tám đời". Nàng muốn tối nay có thể nắm thêm nhiều chứng cứ về chuyện vụng trộm của chồng mình, nên muốn hướng về đề tài này. Mặc dù nàng không phải chuyên gia tâm lý tình ái như chồng nàng, nhưng nàng có thể trở thành chuyên gia tâm lý học tội phạm thì dĩ nhiên có thể xem Giang Tê Ngô như là tội phạm để thẩm vấn. 


Hơn nữa, cô gái này dường như cũng không còn đề phòng nàng mạnh mẽ như ban đầu. Có lẽ vì nàng chỉ là gái điếm tình cờ chứa chấp giúp đỡ Giang Tê Ngô, cộng thêm loại quan hệ này đến ngày mai cũng kết thúc mà thôi.


"Em..." Giang Tê Ngô bị khen có chút ngượng. Do ngoại hình xinh đẹp của mình, cô hầu như không có bạn nữ giới nên khi nghe Phương Nhan khen ngợi, cô cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ. Người trước mắt này, trừ bỏ thân phận gái điếm thì Giang Tê Ngô cùng nàng trò chuyện rất được. Đồng thời, có thể do người này lớn tuổi hơn, Giang Tê Ngô cảm nhận được trên người nàng có loại khí tức khiến người ta muốn ỷ lại. 


Bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi, hai nàng cũng không mặc nhiều lớp đồ như bên ngoài, cả hai nằm kề vai, rất dễ dàng cảm giác da thịt mềm mại của nhau. Giang Tê Ngô có thể cảm thụ được hương vị sau khi tắm của đối phương, trong đó có mùi sữa tắm Bạch Trì, rõ ràng cô cũng dùng cùng loại, nhưng bây giờ cô cảm thấy mùi này trên người Phương Nhan đặc biệt dễ ngửi.
Hương vị này, không người đàn ông nào có thể tản mát ra. 


Hơn nữa, chị gái Viên Viên này thật sự rất đẹp. 


Giang Tê Ngô tim hụt một nhịp, thoáng chốc lại nhận ra Phương Nhan đang đưa mắt đánh giá mình. Bởi vì cô cũng nhìn lén Phương Nhan, cho nên mới phát hiện nàng cũng liếc trộm mình, nhưng Giang Tê Ngô không còn cảnh giác mà đổi lại là xấu hổ lúng túng.


"Chị đến cùng đang nhìn gì vậy?".


"Chị đang nghĩ, nếu chị mà xinh đẹp giống em thì chồng chị chắc sẽ không tìm đến tiểu tam". Phương Nhan ám chỉ, bất quá cũng có nửa lời là thật. 


Mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng như Giang Tê Ngô, nếu mình là đàn ông, coi như đem hôn nhân gia đình ra mạo hiểm, cũng thật muốn nếm thử một chút. Nhưng nghĩ tới đây, Phương Nhan thấy bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát rồi. Rõ ràng trước giờ nàng luôn dựa vào tư duy của tội phạm để xử án, hiện tại làm sao lại bắt chước luôn cả tư duy đàn ông trong tình cảm thế này...
Lúc này, bả vai Giang Tê Ngô vô ý cọ xát vai Phương Nhan. Phương Nhan bất ngờ giật người ra một chút. Cử động này ngược lại hù doạ Giang Tê Ngô, cô chăm chú nhìn Phương Nhan, không biết chị gái thành thục này đột nhiên sao có vẻ hoảng hốt.


"Chị giúp em xoa bụng một chút nhé! Có thể hoá giải đau bụng kinh." Để chữa cháy, Phương Nhan nhanh trí nói.


Giang Tê Ngô nhìn bàn tay đối phương. Không quá mềm mịn nhẵn nhụi nhưng lại rất xinh đẹp. Nghĩ đến cảnh hai bàn tay đó xoa trên người mình, Giang Tê Ngô bất giác nuốt nước miếng.