Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 74



“Ai? Madam nói là ai?” Chủ nhà cũng giật mình, hình như cũng không dám tin vào những gì mới nghe được, ánh mắt bắt đầu quan sát xung quanh, không hiểu tại sao Phương Nhan lại đột nhiên nói như vậy.


Phương Nhan cũng không muốn trả lời, lại nghĩ đến do chủ nhà mở cửa cho mình, thấy rõ trên mặt chủ nhà rất bất an sợ hãi, đành phải giải thích một chút: “Sát thủ liên hoàn đã từng ở chỗ này một khoảng thời gian, bất quá bây giờ đã đi rồi, cho nên đại tỷ không cần lo lắng.”


Phương Nhan nắm lấy tay của chủ nhà, cho chủ nhà cảm giác an toàn, để chủ nhà có thể tiếp tục phối hợp với nàng.


Nghe được Phương Nhan nói như vậy, chủ nhà cũng an tâm hơn, nhưng vẫn có chút bất an nhìn xung quanh lần nữa, sợ cái người nào đó bất thình lình chạy ra.


Phương Nhan nhìn chủ nhà, biết mình đã có thể tiếp tục hỏi. Nàng hy vọng có thể tìm được nhiều tin tức hơn, để nàng có thể biết rõ trạng thái tâm lý của sát thủ Bạch hồi nửa năm trước, vì vậy lên tiếng hỏi: “Tôi nhìn tình hình bây giờ, chắc đã nửa năm không có người ở, làm phiền đại tỷ hãy cẩn thận nhớ lại, năm trước có chuyện gì bất thường xảy ra không?”


Chủ nhà thận trọng nhớ lại chuyện gần đây làm cho nàng ấn tượng nhất: “Tôi nghĩ nghĩ... Đúng, nửa năm trước có một nam nhân ở chỗ này bị tập kích, sau đó có một cô gái nói do ' Người quái dị ' làm, sau đó nàng nhảy trực tiếp từ lầu ba xuống, đánh nam nhân kia thêm. Chúng tôi lúc đó còn lấy chuyện đó làm trò đùa, không biết cái này có được tính hay không nữa?”


“Không có người tử vong?” Phương Nhan kinh ngạc lên tiếng, chỉ thấy chủ nhà có chút không được sung sướng.


“Như thế nào, madam còn hy vọng có người chết sao?”


Phương Nhan liền phủ nhận: “Không phải, chỉ là chuyện này không phù hợp với phân tích tâm lý của nàng ta, nàng là một người...” Phương Nhan bệnh nghề nghiệp lại tái phát, nàng hy vọng chủ nhà có thể hiểu thêm về sát thủ Bạch, đột nhiên nhớ cho dù có nói cho chủ nhà hiểu, cũng không thể làm gì.


Chủ nhà tò mò nhiều chuyện, cũng không chịu rời đi: “Cảnh sát bây giờ hiện tại giống thần côn vậy, vừa nhìn trong phòng thì lập tức biết có tội phạm giết người?”


Phương Nhan đầu cũng không nâng lên, nàng thấy cách đó không xa có dây điện bị đứt gãy, vết cắt rất là nhẹ nhàng, rõ ràng trước kia chỗ này đã được lắp đặt thiết bị điện. Mà ' Người quái dị ' bên ngoài căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này, nói cách khác, chỉ có sát thủ Bạch mới ở chỗ này lắp TV.


Nàng ta có thể vì muốn hiểu rõ tình hình, có thể là vì lắp đặt thiết bị giám sát, mặc kệ là loại nào, đại khái là phải dùng đến TV.


“Madam, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi?” Chủ nhà tiếp tục lên tiếng, không biết Phương Nhan đang suy nghĩ gì, dùng âm thanh để ngăn trở suy nghĩ của Phương Nhan.


Phương Nhan rốt cuộc cũng trả lời, nhưng vẫn không muốn từ bên kia đứng lên, quay đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi suy nghĩ tập trung quá, đại tỷ, cô có nghi vấn gì?”


Chủ nhà hỏi lại một lần nữa, giống như đối với công việc điều tra của Phương Nhan rất hiếu kỳ, giống như nếu không trả lời vấn đề này, sẽ không để cho Phương Nhan có không gian yên tĩnh suy nghĩ.


Phương Nhan bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, nàng vẫn chỉ vào cái giương trong phòng nói: “Tên sát thủ này có sinh lý thiếu hụt, nàng ta sẽ thường xuyên thấy chán ghét với chính bản thân mình, những lúc như vậy, nàng ta sẽ công kích những gì nhìn thấy. Người bình thường sẽ trực tiếp đập bể, nhưng tên tội phạm này thủ pháp rất thú vị, nàng sẽ dùng phương pháp không tổn thương chính mình, nàng ta sẽ đập nát cái gương từng mãnh nhỏ.”
Phương Nhan đưa tay vuốt ve từng mảnh kiến, như muốn tìm cảm giác tình cảm của sát thủ Bạch.


Chủ nhà thấy thật không tin được, chỉ là lần này, Phương Nhan không có tiếp tục giải thích. Nàng nhìn thật kỹ toàn bộ căn phòng. Phương Nhan biết rõ, sát thủ Bạch sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào, nhưng nàng đến là muốn tìm hiểu trạng thái tâm lý lúc đó của sát thủ Bạch.


“Lần nữa, cám ơn đại tỷ đã phối hợp với cảnh sát, tôi đã điều tra xong.” Phương Nhan tiếp tục khách sáo nắm lấy tay của chủ nhà nói, sau đó rất nhanh rời khỏi.


Phương Nhan biết rõ, một người bình thường sẽ không thể tin tưởng vào phân tích tâm lý của nàng. Mà Phương Nhan cũng không định giải thích làm gì, nàng cần phải lần theo manh mối, tiếp tục thăm dò tung tích của nàng ta.


Phương Nhan cứ tiếp tục đi dạo xung quanh, không bao lâu, nàng tới căn phòng thứ hai trên thiên sứ đường phố. Cái phòng này tồn tại vì để tiện cho Giang Tê Ngô tới chơi, nàng phải tìm một căn phòng để ứng phó. Căn phòng này Phương Nhan cũng chưa có trả, bên trong vẫn còn rất nhiều vật dụng của Phương Nhan.


Trong phòng rất nhiều bụi bậm, nhưng cũng đúng thôi, từ sau khi rời khỏi chỗ này, nàng cũng không có quay lại. Mà bây giờ, Phương Nhan phải thử nghiệm một lần nữa tự mình trải nghiệm tâm lý của sát thủ Bạch. Chỉ tiếc, lần này có nhiều yếu tố quấy rối, Phương Nhan không thu hoạch được cái gì.


Phương Nhan đành phải xem xét lại từ đầu, đi tới hiện trường đầu tiên, vụ án mà lão sư đã chuyển qua cho nàng, vụ án cắn chết người, rồi theo trình tự tới những hiện trường vụ án tiếp theo, cuối cùng, thật châm chọc, nàng phát hiện, sát thủ Bạch muốn cùng nàng chơi đùa, thể hiện quá rõ ràng.


Nhưng mà, cái trò chơi này không biết kết cục sẽ như thế nào...


Phương Nhan nhìn tiệm mat xa trước mặt, tuy là nàng không tình nguyện, nhưng nàng không thể không đi đối mặt với vấn đề này.


“Hoan nghênh quý khách...” Cửa hàng trưởng lưng hùm vai gấu vẫn như lần trước ngồi ở một bên, vừa nhìn thấy Phương Nhan, nét mặt của hắn trở nên phong phú hơn, hình như sự xuất hiện của Phương Nhan làm cho hắn không được thoải mái.


Phương Nhan biết ở chỗ này, nàng không được hoan nghênh, nếu như có thể, nàng cũng không muốn đi tới chỗ này, mà hiện tại tất cả các đầu mối điều chỉ tới nơi này.


“Xin hỏi, Tần Hợp Hoan có ở đây không?” Phương Nhan lên tiếng hỏi, cửa hàng trưởng lắc đầu, cũng không mở miệng trả lời.


Nhưng thấy phản ứng của hắn, Phương Nhan biết hắn rõ ràng không muốn nói sự thật cho nàng biết.


“Cửa hàng trưởng, tôi không biết anh có khúc mắc gì với tôi, nhưng bây giờ, tôi có việc rất quan trọng, có khả năng chuyện này sẽ liên quan đế tính mạng của Tần Hợp Hoan, anh thật không có ý định nói thật với tôi?” Nàng thử uy hiếp, cửa hàng trưởng trở nên khẩn trương hơn.


Cửa hàng trưởng biểu tình khẽ nhúc nhích, hắn đập mạnh xuống bàn, trừng trừng nhìn Phương Nhan, phải dùng sức mới nói ra được từng chữ: “Không ai có thể uy hiếp tôi được!”


Phương Nhan đón nhận ánh mắt của cửa hàng trưởng, căn bản không có ý lùi bước, mặc dù nàng hiểu rõ, cho dù có mười Phương Nhan cũng sẽ không đánh lại cái người trước mắt này. Mà bây giờ, nàng nhất định phải dùng phương thức này để nói với cửa hàng trưởng Tần Hợp Hoan đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm.


“Tần Hợp Hoan bây giờ đang vô cùng nguy hiểm!”


“Cả con đường này là do tôi quản, ai dám động đến cô ấy!” Cửa hàng trưởng trả lời lại, từng chữ ép ra khỏi miệng.


“Nàng ta không thuộc về con đường này, nàng ta là người bệnh tâm thần, Hợp Hoan là mục tiêu của nàng ta, nàng ta sẽ giết cô ấy!”


Phương Nhan tiếp tục khuyến cáo, nói thật, nàng cũng không biết, nếu sát thủ Bạch bị kích thích có gây nguy hiểm cho tính mạng của Tần Hợp Hoan hay không, bây giờ, nàng chỉ có thể dùng thủ đoạn này ép buộc cửa hàng trưởng nói cho nàng biết nhiều tin tức hơn thôi.


Ánh mắt của cửa hàng trưởng ngày càng hung ác hơn, như một con dã thú sẵn sàng nhào vào cắn Phương Nhan, mấy giây sau, hắn cũng thu lại khí thế, lên tiếng: “Cô ấy gần đây cảm xúc không ổn định, tôi đem cô ấy nhốt ở trên lầu.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn rất thống khổ, thậm chí là bất lực.


Phương Nhan nói cám ơn. Trực tiếp đi lên lầu, chỉ là, cảnh cửa cũng không bị khóa lại như trong tưởng tượng, Tần Hợp Hoan yên tĩnh ngồi một bên, hoàn toàn không giống như cửa hàng trưởng nói là cảm xúc không ổn định.


Phương Nhan lên tiếng kêu Tần Hợp Hoan: “Hợp Hoan.”


Nghe được âm thanh, Tần Hợp Hoan quay đầu, lộ ra cười khổ, hình như biết rõ Phương Nhan nhất định sẽ tìm tới nàng.


“Cô đã tới, muốn uống chút gì không?” Tần Hợp Hoan đứng lên, muốn đi lấy đồ uống cho Phương Nhan.


“Để tôi tự lấy được rồi.” Phương Nhan giúp Tần Hợp Hoan lấy đồ uống trên bàn, Phương Nhan mở ra và đặt vào tay của Tần Hợp Hoan.


Tần Hợp Hoan đối với hành động tri kỷ này của Phương Nhan, ôn nhu cười nói: “Nàng xưa nay không có đối với tôi làm như vậy.” Phương Nhan sững sờ, nàng còn đang suy nghĩ làm sao để hỏi vấn đề nàng muốn biết, Tần Hợp Hoan lại lên tiếng trước Phương Nhan.


“Cô đang nói là sát thủ Bạch?”


“Sát thủ Bạch? Ở chỗ này, nàng được gọi là Bạch Trì.” Tần Hợp Hoan lắc đầu, giống như đã phát hiện được cái người cùng mình ngủ một giường có tiếng ác truyền xa.


“Hai người đang yêu nhau?” Phương Nhan lại lên tiếng hỏi, cho dù là Tần Hợp Hoan đang ở trước mặt nói đến những chuyện này, vẫn làm cho Phương Nhan cảm thấy không thể tin được.


Tần Hợp Hoan như là nghe được chuyện cười, cười cười lên tiếng: “Không, chúng tôi không phải đang yêu đương, nàng ta là con chó của tôi, nàng ta là vì tôi mới làm nhiều chuyện như vậy!”


Kịch bản bảo ngược ngoài ý định, Phương Nhan thấy hình như mình vừa nghe được chuyện ngoài sự lý giải của nàng.


Coi như sát thủ Bạch có là chó, thì cũng là một loài chó hoang hung ác nhất.


“Hợp Hoan, tin tức nước ngoài cô không biết, nhưng tôi là người đã trải qua, tôi muốn nói cho cô biết, sát thủ Bạch là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cô không thể vì ý tốt của mình mà hy sinh bản thân được.” Phương Nhan tiếp tục an ủi, nàng biết Tần Hợp Hoan có tình cảm với sát thủ Bạch, hơn nữa tình cảm tuyệt đối không phải là chủ nhân đối với chó.


“Tôi nói rồi, nàng ta là chó của tôi, những chuyện nàng ta làm, đều là do tôi sai khiến!” Tần Hợp Hoan tiếp tục nhấn mạnh, Tần Hợp Hoan cường thế, muốn đem những tội danh gánh hết tất cả.


“Hợp Hoan, cô hãy mở mắt to ra nhìn đi, nàng ta bị bệnh tâm thần, có nhân cách phản xã hội, nàng ta căn bản không khống chế được chính mình, nàng ta sẽ gây tổn thương cho cô.” Phương Nhan cảm thấy Tần Hợp Hoan đã bị sát thủ Bạch làm giống nàng ta rồi, hay là Tần Hợp Hoan đã bị thôi miên. Nghĩ đến có thể có khả năng này, Phương Nhan vừa vội vừa không biết phải làm sao.


“Tôi đã nói rồi, nàng ta là chó của tôi!” Tần Hợp Hoan lần nữa nhấn mạnh, giọng điệu của nàng cũng tăng lên không ít, trước kia Tần Hợp Hoan tuyệt đối sẽ không dùng thái độ này mà nói chuyện với bất cứ ai. Sau khi nói xong, nàng từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật, kề lên cổ của Phương Nhan.


Phương Nhan không hề nghĩ tới Tần Hợp Hoan sẽ sử dụng bạo lực với nàng, hơn nữa dù không nhìn thấy nhưng cũng chính xác vô cùng. Dao phẫu thuật dù đã cũ nhưng vẫn sắc bén vô cùng, gắt gao đè vào yết hầu của Phương Nhan, Tần Hợp Hoan dò hỏi: “Còn nhớ cây dao phẫu thuật này không?”


Phương Nhan dư quang nhìn tới, mặc dù nàng không có nhận ra, nhưng Tần Hợp Hoan đã hỏi như vậy thì nàng đã biết được đáp án.


“Ân, đây là quà tôi đã tặng cho cô.”


“Rất châm chọc đi, cô đã tặng nó cho tôi, giờ tôi lại dùng nó để giết cô!” Tần Hợp Hoan bắt đầu cũng tăng độ lực tay, giống như thật sự muốn dùng nó để giết chết Phương Nhan thật.


“Hợp Hoan, cô không phải là người như vậy! Cô từng là một bác sĩ pháp y, cô biết rõ làm như vậy có hậu quả gì mà, tôi mất tích cũng không đem lại được cái gì tốt cho sát thủ Bạch, mọi người nhất định sẽ tra ra được những chỗ tôi đã đi qua, sau đó sẽ phát hiện được chuyện tôi bị giết ở chỗ của cô, sẽ điều tra ra nguyên nhân, lúc đó cả tôi và sát thủ Bạch sẽ không trốn thoát được!” Phương Nhan hít sâu một hơi, nàng tận lực cố gắng làm cho mình duy trì bình tĩnh, muốn thuyết phục Tần Hợp Hoan từ bỏ hình vi ngu xuẩn này.


Tần Hợp Hoan thở dài: “Tôi biết, tôi đã từng là pháp y, tôi cũng sẽ biết cách tạo hiện trường giả để không bị hoài nghi, cũng sẽ biết dùng tình trạng mù của bản thân để thoát khỏi tình tràng bị hiềm nghi! Mà cô, cũng chỉ có thể chết một cách không rõ ràng.”


Tần Hợp Hoan cũng dùng phương pháp tương tự nói cho Phương Nhan biết, mình cũng biết cách tạo hiện trường giả, còn Phương Nhan chỉ có thể là một thi thể.


“Chúng ta tại sao lại biến thành như vậy?” Phương Nhan không hiểu rõ, hai người lần thứ hai gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách, vậy mà lại biến thành một người chết, một người sống.


Tần Hợp Hoan cũng rất mê mang, cũng chưa hề nghĩ đây là sự giải thoát sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Không nghĩ tới, lại có một ngày, mình lại vì một con chó đi giết mối tình đầu của mình. Tần Hợp Hoan thậm chí còn không biết, đã đối với sát thủ Bạch như một con chó thật, và cũng đã sớm thích con chó dại này.


“Hợp Hoan, hãy nghe tôi nói một cách nghiêm túc, sát thủ Bạch rất nguy hiểm, nàng ta hiện tại đang bị kích thích, sẽ giết càng nhiều người hơn, nàng đã là một con chó dại rồi, chỉ có cô mới có thể ngăn cản được nàng ta thôi!” Phương Nhan tiếp tục khuyên bảo, nàng cảm giác được Tần Hợp Hoan cũng không phải muốn giết chết nàng.


“Phương Nhan, cô nói gì cũng sẽ không có tác dụng với tôi đâu, tôi nói, Bạch Trì vì tôi mới giết người, cô muốn bắt, thì bắt tôi đi!”


“Vậy tôi hỏi cô, cô vì cái gì lại ra lệnh cho nàng ta thôi miên một nữ nhân, cắn chết một nam nhân!”


“Tại sao lại muốn nàng ta đi thôi miên người khác tự chặt tay của mình!”
“Vì cái gì...”


Phương Nhan hỏi một đống vì cái gì, Tần Hợp Hoan lại trả lời không được, tựa hồ, Tần Hợp Hoan cũng không hiểu rõ được tất cả chuyện mà Phương Nhan đang hỏi.


“Nàng ta bị bệnh tâm thần!”


“Nàng không phải!” Tay của Tần Hợp Hoan dùng tên lực, Phương Nhan có thể cảm giác được dao phẫu thuật đang cắt vào da thịt của nàng, cũng đã ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.


“Nàng ta! Người nàng giết đều vô tội! Nàng nhất định phải trả giá cho những gì nàng đã làm ra! Tần Hợp Hoan, cô đã từng là nhân viên cảnh vụ, cô hẳn là hiểu rõ chứ, nếu như chúng ta đều không công chính, ai sẽ giúp đỡ những người vô tội đây!” Phương Nhan không có lùi bước, nàng tình nguyện bị Tần Hợp Hoan giết, cũng không muốn Tần Hợp Hoan tiếp tục sai.


Dao phẫu thuật rớt xuống đất, Tần Hợp Hoan trầm mặc đứng tại chỗ, Phương Nhan đi tới, nàng ôm lấy Tần Hợp Hoan...


Một lúc sau, nàng cảm nhận được áo của mình bị ướt. Tần Hợp Hoan vô cùng khổ sở, dù Phương Nhan không biết rõ, Tần Hợp Hoan và sát thủ Bạch đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lúc này, nàng có một chút thương hại.


“Tôi sẽ không giúp cô, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nàng với tôi đã cãi nhau một trận ầm ĩ, rồi bỏ đi tới nay không có về.” Khôi phục cảm xúc, Tần Hợp Hoan lên tiếng nói với Phương Nhan.


Phương Nhan cũng hiểu rõ, chỉ là, nàng nhịn không được đối với sát thủ Bạch hiếu kỳ, hỏi: “Sát thủ Bạch ở trước mặt cô thì có bộ dáng gì?”


Tần Hợp Hoan nhìn như đang nghĩ cái gì đó, khóe miệng không tự chủ cười lên một cái, nói với Phương Nhan: “Ngây thơ, nhàm chán, đơn thuần, rất sợ một mình tịch mịch.”


Phương Nhan giật mình, không phải làm nàng đã nghe lầm đó chứ, than thở nói: “Tôi thấy hình như cô đang nói tới một người khác.”


Tần Hợp Hoan cũng không thèm để ý, cười trả lời: “Đâu có, tôi đang nói về Bạch Trì!”


Phương Nhan không có tiếp tục truy hỏi, nàng nghĩ, nếu như sát thủ Bạch không ở Hoa Hạ quốc đại khai sát giới, hai người chắc cũng có thể trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc.


“Hợp Hoan, mặc dù rất xin lỗi, thế nhưng tôi nhất định phải bắt được nàng.”


“Tôi biết, bộ dáng của cô như vậy, từ trước cho tới bây giờ, chuyện gì đã nói là một thì tuyệt không có hai.” Tần Hợp Hoan đã bình tĩnh hơn, hình như đối với kết cuộc này cũng không quan tâm.


Phương Nhan trầm mặc, bộ dạng này của nàng cũng giống như mấy năm trước khi nàng muốn đi M quốc, nàng cho tới bây giờ đều không có quan tâm tới cảm thụ của những người chung quanh, nàng chỉ sống cuộc sống mình muốn, muốn đáp án mà mình muốn.


“Bất quá, đây cũng là ưu điểm mà tôi thích nhất ở cô!” Tần Hợp Hoan tiếp tục than thở..


Phương Nhan sững sờ, dù cho đoán được có khả năng này xảy ra, nhưng khi Tần Hợp Hoan chính miệng nói ra, nàng vẫn cảm thấy không thể tin được, Tần