Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 36





Từ Vị bị lệ khí trong mắt Chu Tư Dịch dọa sợ, dừng bước, Chu Tư Dịch ngắt điện thoại, giơ tay ném chìa khoá xe cho Từ Vị, "Đưa ta đến công ty."
Từ Vị vội vã lái xe từ bãi đậu ra, thời điểm trở lại nhìn thấy Chu Tư Dịch đang hút thuốc lá.

Hắn đứng giữa đám người, sơmi trong gió phất phơ.

Chu Tư Dịch ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt mờ mờ ảo ảo.
Từ Vị mím mím môi, đem xe lái đến trước mặt Chu Tư Dịch.
"Chu tổng."
Chu Tư Dịch dập tắt điếu thuốc hút dở, hắn nói cho Từ Vị cái địa chỉ, "Biết đường không?"
"Biết."
Suốt dọc đường đi Chu Tư Dịch luôn cầm điện thoại gửi tin nhắn gì đó, thoạt nhìn tâm tư tầng tầng.

Từ Vị cũng không có cơ hội mở miệng, xe đến cổng công ty, Chu Tư Dịch xuống xe nhìn Từ Vị, "Xe đạp của cậu đã lấy về chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy trước tiên cứ sử dụng xe của ta đi."
Từ Vị ngẩn ra, nhìn Chu Tư Dịch.
"Đền cho cậu."
Xe đạp của Từ Vị nạm kim cương sao?
Từ Vị vội vã kéo xuống dây an toàn, muốn cùng Chu Tư Dịch giải thích, ngón tay thon dài của Chu Tư Dịch nắm lấy cửa xe, "Ngồi trở lại đi."
Tiếng nói Chu Tư Dịch lạnh nhạt, là mệnh lệnh.
Từ Vị cưỡng ép ngồi xuống.
"Quay về ngủ một giấc, cậu giữ xe cũng thuận tiện mỗi khi ta cần." Chu Tư Dịch nói, "Có việc liền gọi điện cho ta."
Cửa xe đóng lại, Chu Tư Dịch rảo bước vào đại sảnh công ty.
Từ Vị tay đặt trên vô lăng bỗng nhiên sực tỉnh, đẩy cửa xe bước xuống, Chu Tư Dịch đã khuất dạng.

Chu Tư Dịch muốn đem xe cho cậu? Đây là xe giá ngàn vạn a, trăm vạn đã là khoản tiền kếch sù, đừng nói đến ngàn vạn.
Từ Vị yên tĩnh ở bãi đậu xe suy nghĩ thời gian rất lâu, hiện tại cậu còn làm việc ở Bạch Nhật Mộng, còn kiêm thêm việc đưa đón Chu Tư Dịch, lái chiếc xe này cũng rất hợp tình hợp lý.

Từ Vị vuốt mặt một cái, sau đó gọi điện thoại cho Phùng Trình.
"Vụ án ba cậu lật lại, điều tra lại một lần nữa." Phùng Trình vội vã nói, "Tôi hiện tại rất bận, khi rảnh sẽ nói lại với cậu sau."
Điện thoại liền im bặt.
Từ Vị trầm tư hồi lâu, quay đầu xe đi thẳng đến bệnh viện.

Phải giúp mẹ làm thủ tục xuất viện, nơi này viện phí quá cao, trước mắt Từ Vị chính là không trả nổi.
Tinh thần mẹ cậu coi như ổn định, Từ Vị cũng hạn chế để bà gặp người lạ, sự tình làm trong yên lặng.

Từ Vị trước tiên đem hành lý chuyển lên xe, sau đó quay lại dìu mẹ ra ngoài.
"Con có đặt một cái xe lăn, cũng sắp gửi đến rồi." Từ Vị nói, "Chân mẹ không tiện đi lại."
"Rất đắt đi?"
"Mẹ đừng lo."
Từ Vị dùng tiền của Chu Tư Dịch, nợ Chu Tư Dịch một ân tình, vô luận hắn muốn gì, cậu sẽ chấp nhận hết thảy.

"Hôm nay không cần ra toà?"
"Sáng nay luật sư gọi điện tới nói không cần, chúng ta cứ an tâm ở nhà chờ." Từ Vị đến trước xe, kéo mở cửa xe đỡ mẹ vào, Trần Linh trợn to mắt, "Đây là xe của ai?"
"Của lão bản con." Từ Vị hơi chột dạ, "Con kiêm cả tài xế cho ngài ấy, hiện tại ngài ấy không cần, thời gian này con có thể tuỳ ý sử dụng."
"Con mau đưa mẹ về rồi trả xe, lão bản của con tốt như thế, không thể được voi đòi tiên." Trần Linh nói, "Không thể chiếm tiện nghi của người khác."
Từ Vị vòng tới cửa bên kia lên xe, "Con biết rồi."
"Xe này mấy trăm vạn đi? Mắc như vậy mẹ ngồi lên có sao không?"
"Sau này con sẽ mua xe còn tốt hơn thế này." Từ Vị nói, "Về nhà thôi."
Lão Miêu gọi điện tới.
"Mẹ cậu xuất viện rồi?"
"Ân, đang ở nhà đây."
"Tôi đến bệnh viện thăm mẹ cậu, lại không thấy người đâu."
"Cậu tới nhà tôi luôn đi." Từ Vị đem hành lý khiêng vào phòng khách.
"Được."

Cúp điện thoại, Từ Vị liền nghe thấy tiếng khóc nức nở, đằng sau mẹ cậu đứng trước hũ tro của phụ thân lau nước mắt.

"Con không biết nên an táng ở nơi nào, liền để ở nhà."
Trần Linh lau nước mắt, trong phòng phủ một tầng bụi dày, hoàn một vẻ tiêu điều.

Nàng quay lại nhìn con trai mình, như có như không hiện lên dáng dấp của chồng mình, đến cùng một nhà ba người chỉ còn mình và con trai.
"Không trách con, mẹ biết."
Từ Vị vội lấy khăn lau qua mặt bàn đầy bụi, gạt hết rác vụn trên bàn xuống, "Buổi tối con phải đến quán bar, con sẽ gọi người chăm sóc tới."
"Không cần." Trần Linh vội vàng nói, "Mẹ bây giờ có thể đi lại, không có chuyện gì đâu, tay cũng rất tốt rồi."
Vết thương trên tay Trần Linh không nặng, khôi phục rất nhanh.
"Lão Miêu ______ Mao Thời Tuấn lát nữa sẽ tới đây." Từ Vị nói, "Bằng không con nhờ hắn tối nay ở lại đây với mẹ?"
"Các con không cần phải để ý đến mẹ." Trần Linh nói, "Tuấn Tuấn _____ mấy đứa đã thi xong rồi đi?"
Cái đề tài này tương đối không đúng lúc, Từ Vị xoa xoa gáy, "Ừm."
Trần Linh thở dài.
Từ Vị mang theo khăn bẩn đi phòng vệ sinh rửa tay, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"Con muốn tham gia học lại không? Tốt xấu gì cũng nên học một trường đại học."
Dòng nước lăn qua mu bàn tay, Từ Vị mím mím môi, cậu không muốn nghĩ tới vấn đề này.
Mao Thời Tuấn rất nhanh liền đến, hắn không đi một mình, còn mang theo Chu Phong.

Chu Phong xách theo hai túi đồ lớn, miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng sứ, cười phi thường xán lạn hỏi thăm Trần Linh, "A di hảo, dì còn nhớ con không?"
Trần Linh bị Chu Phong chọc cười đến vui vẻ, liền vội vàng nói, "Từ Vị mau tiếp các bạn."
Từ Vị nhận lấy túi đồ từ tay Chu Phong làm cả người lảo đảo một phen, "Trong đây là gì thế?"
"Chim bồ câu đông lạnh.", Chu Phong nói, "Nhà tôi nuôi, tặng a di để tẩm bổ thân thể."
Từ sau khi nói chuyện điện thoại lần cuối với Chu Phong, Từ Vị còn cho rằng hắn không muốn chơi cùng mình nữa.
"Cảm ơn cậu."
"Túi kia là táo tây, tôi hái trên sườn núi nhà."

Lão Miêu cũng mang theo hai túi lớn, chất đống ở trên bàn, nhất thời cả nhà náo nhiệt hẳn lên.
"Từ Vị mau pha trà." Trần Linh nhìn hai người đầu đầy mồ hôi, lấy khăn mặt đưa cho bọn họ.
Mao Thời Tuấn cùng Chu Phong trước mặt phụ huynh đều rất quy củ, đàng hoàng hỏi han.

Từ Vị vào nhà bếp đun nước, Mao Thời Tuấn cũng tiến vào, nhướng mày nhìn Từ Vị, "Nghe nói cậu cùng lão bản Bạch Nhật Mộng quan hệ không tệ?"
Từ Vị chột dạ, "Cái quỷ gì? Cậu nghe ai nói?"
Tay Từ Vị run rẩy, kém điểm đem siêu nước đổ lên bếp gas, Mao Thời Tuấn vội đón lấy siêu nước, đại thiếu gia này đúng là không làm được mấy việc vặt, "Người bên Bạch Nhật Mộng nói."
"Nói bậy!"
"Buổi tối có phải đến Bạch Nhật Mộng không?"
"Có."
"Mang tôi cùng Chu Phong theo."
"Tôi gọi điện báo Lưu quản lý một chút."
Từ Vị gọi cho Lưu quản lý, bên kia rất nhanh nhận máy.

Cậu thử thăm dò đề bạt lão Miêu, bên kia im lặng nửa ngày, Lưu quản lý nói, "Đã là bằng hữu của cậu, thì cứ đưa đến đây đi."
"Cảm tạ."
Từ Vị cúp điện thoại nói, "Được rồi."
Mao Thời Tuấn ngao một tiếng xông lại muốn ôm Từ Vị, Từ Vị nhấc chân đá văng hắn ra, cậu hiện tại rất sợ bị người ôm.

Chủ yếu là bị Chu Tư Dịch ôm a ôm khiến cậu sinh ra bóng ma tâm lý, Từ Vị cảm thấy rất kỳ quái.
Cơm tối là Mao Thời Tuấn làm, cơm nước xong ba người xuất môn.

Mao Thời Tuấn mở khoá xe đạp, nói, "Từ Vị cậu thật đỉnh nha, cư nhiên có xe Aston Martin hàng limited, ngoạ hổ tàng long a."
"Xe của Chu Tư Dịch."
"Ai?" Lão Miêu dừng bước, quay đầu lại nhìn Từ Vị.
"Nhị thiếu gia." Từ Vị nói, "Bây giờ tôi còn làm tài xế cho hắn, kiếm thêm một khoản tiền."
Lão Miêu há to mồm.
"Xe đạp của tôi bị bỏ lại ở trung tâm thành phố, hắn ngại xa không đưa tôi quay lại lấy." Từ Vị chờ lão Miêu đang đuổi theo ở phía sau.
Sau mười phút, lão Miêu liều mạng đạp xe đuổi theo Từ Vị, "Con mẹ nó cậu có xe tốt như vậy mà không chịu mời bạn lên xe?"
"Xe gần nghìn vạn tệ sao dám để cậu lên?" Xước một chút Từ Vị nửa cái mạng cũng không còn.
Ngoại trừ Từ Vị còn lại toàn bộ mọi người đều biết Từ Vị là người của Chu Tư Dịch, hiện tại Lưu quản lý hận không thể đem Từ Vị đưa vào cung mà hầu hạ, yêu cầu của Từ Vị đều được chấp thuận hết thảy.

Không như Từ Vị, lão Miêu không được hưởng đãi ngộ tốt như vậy, thời gian biểu diễn của hắn được xếp lúc gần sáng.
Từ Vị chờ ở dưới đài, điện thoại vang lên, là Chu Tư Dịch gọi đến, cậu do dự một lát sau đó ấn nghe, "Chu tổng."
"Lên sân khấu hát."
Từ Vị cấp tốc quay đầu lại, không thấy Chu Tư Dịch.
"Hát bài gì?"
"Yêu thích bài nào liền hát bài đó." Chu Tư Dịch bên kia đang nhấm nháp rượu, giọng hơi khàn khàn, tràn đầy từ tính.
"Bạn tôi đang hát."
"Hết ca khúc này cậu liền lên thay đi."
"Ừa."
Sau đó không tới một phút, Lưu quản lý chạy tới ghé tai nói nhỏ với Từ Vị, "Cậu lên hát một bài đi."
Từ Vị đứng lên quay lại phía sau nhìn, như trước vẫn không thấy Chu Tư Dịch.
Hắn đang nghĩ cái gì vậy a?
Lão Miêu mang một đầu mồ hôi đi xuống, cùng Từ Vị đập tay, nói, "Cùng song ca?"
Đàn guitar của Từ Vị vẫn còn ở nhà Chu Tư Dịch, cậu đành dùng đàn của lão Miêu.

Từ Vị ôm đàn, cầm giá mic chỉnh tới trước mặt.
Từ Vị nhắm mắt lại nghe khúc nhạc dạo.
Thanh âm trầm thấp, có chút run run.
"Tốp đoàn tàu cuối cùng, lặng lẽ mang đi thanh xuân..."
"Thanh xuân tái kiến..."
Từ Vị hát cái gì cũng đều đặc biệt thâm tình, giọng ca ấm áp vang vọng khắp đại sảnh, Chu Tư Dịch uống hết chén rượu, giơ tay thoát một cúc áo đứng lên đi ra khỏi phòng.
Từ Vị đem hết tâm tư vào bài hát, dứt câu cuối thở phù ra một hơi, nhắm mắt cảm nhận cả thể giới đang tĩnh lặng.

Mồ hôi rơi xuống, cậu cúi mình cảm ơn sau đó đưa đàn cho lão Miêu, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Điện thoại vang lên, Từ Vị ấn nghe.
"Tầng hầm đậu xe."
Từ Vị không có thay quần áo, trực tiếp đi vào thang máy.
Thang máy đến tầng phụ, Từ Vị bước ra ngoài liền rơi vào cái ôm ấm áp của nam nhân.

Mùi thơm của cây cỏ hoà lẫn mùi dâu tây ngòn ngọt, Từ Vị ngẩng đầu lên, Chu Tư Dịch cuồng dã hôn tới, kẹo cứng hương dâu rơi vào trong miệng Từ Vị..


— QUẢNG CÁO —