Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 69: Cuộc gọi từ Vân Hạ



Sáng hôm sau đang yên giấc trong vòng tay ấm áp của Cố Giai Thụy thì bỗng một tiếng "reng" vang lên làm Chu Linh chợt tỉnh giấc. Cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường rồi bắt máy với gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ:

- Alo?

- ...

- Alo?

Sau khi bắt máy Chu Linh đã chủ động lên tiếng trước nhưng đáp lại cô là sự im lặng từ đầu dây bên kia khiến Chu Linh chau mày khó hiểu. Cô lập đi lại lần nữa lời tiếng xin chào rồi khó chịu nhìn vào dòng hiển thị trên điện thoại. Màn hình điện thoại hiện lên một dãy số lạ không lưu tên càng làm Chu Linh thắc mắc, cô lần nữa đưa điện thoại vào sát tai mình chậm rãi lên tiếng:

- Ai vậy ạ?

Sau một hồi im lặng thật lâu cuối cùng khi câu hỏi "ai?" vang lên đầu dây bên kia đã đáp lại. Phía bên kia điện thoại giọng nói của một người phụ nữ vang lên:

- Là tôi!



Dù đã nghe và cố nhớ lại rất kỹ nhưng Chu Linh vẫn không sao nhận ra được giọng nói của người còn lại. Cô nhíu mày tiếp tục lên tiếng:

- Xin lỗi nhưng cô là ai?

- Cô không nhận ra tôi?

- Cô là ai?

Nghe Chu Linh hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại thoáng im lặng, cô ta ậm ừ một hồi cuối cùng lên tiếng:

- Tôi là Vân Hạ!

Chu Linh nghe đến cái tên Vân Hạ thì hai mắt lập tức mở to, cơn buồn ngủ từ nãy đến giờ cũng biến mất. Cô đưa mắt khẽ nhìn sang người đàn ông vẫn đang nằm say giấc bên cạnh, lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của anh cô nghi hoặc hỏi:

- Vân Hạ?

- Là tôi!

Dù không hoan nghênh khi nghe đến tên người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Chu Linh hít một hơi thật sâu rồi thở ra có kìm nén lại cảm xúc đang hỗn loạn. Trong đầu cô lúc này đặt ra hàng ngàn câu hỏi khác nhau như tại sao Vân Hạ lại gọi cho cô? Liệu có việc xấu gì sắp xảy ra không? Cố Giai Thụy sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Từng câu từng câu hỏi một liên tiếp đánh mạnh vào tâm lý cô khiến Chu Linh gần như điên tiết, cô thở dài một tiếng cố để không lộ ra sơ hở hỏi:

- Không biết Thẩm phu nhân gọi cho tôi vào sáng sớm như vậy có việc gì gấp hay không?



Đầu dây bên kia sau khi nghe câu hỏi của Chu Linh thì lập tức đáp lại, giọng nói của Vân Hạ lúc này nghiêm túc và có áp lực đến đáng sợ. Bà ta khẽ hắng giọng một cái rồi chậm rãi nói:

- Tôi có chuyện cần gặp để trao đổi với cô về Cố Tổng. Hy vọng cô sẽ đến! Mà tốt nhất là cô đừng từ chối vì như thế hậu quả sẽ rất khó lường.

Bị đe dọa khiến Chu Linh cảm thấy bối rối nhưng chỉ sau vài giây cô lại chợt có cảm giác buồn cười đến lạ. Dù có nói sao thì Chu Linh cô vẫn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Chu danh giá, thế lực cũng như uy quyền của Chu gia ở cái thế giới này cũng được xem như là ngang hàng với Cố gia. Tốt xấu gì Chu Linh cũng là bạn gái của Cố Tổng - Cố Giai Thụy vậy mà lại bị một phu nhân mới bước chân vào giới thượng lưu uy hiếp.

Nghĩ đến đây Chu Linh bật cười thành tiếng, cô khinh khỉnh nhếch mép trước lời uy hiếp của Vân Hạ rồi chậm rãi mở lời với giọng điệu cao ngạo:

- Thẩm phu nhân, bà đang uy hiếp tôi?

Vân Hạ lúc này cứ tưởng rằng bản thân đã áp chế được cô gái nhỏ, giọng điệu bà ta càng lúc càng hùng hồn không mảy may quan tâm đến địa vị của người đang cùng nói chuyện. Cách nói chuyện khinh bỉ và giọng điệu ngạo mạn cứ thế vang lên:

- Tôi không uy hiếp mà đang cảnh cáo! Lời tôi nói trước giờ đều là dám nói dám làm nên tốt nhất cô đừng làm trái.

Chu Linh nghe vậy thì bật cười lên khanh khách, giọng cười của cô xuyên qua điện thoại làm Vân Hạ khó hiểu chau mày hỏi:

- Cô cười cái gì?

Nghe Vân Hạ hỏi Chu Linh khẽ dừng lại, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng thường ngày trở nên lạnh lùng và đanh thép, ánh mắt dịu dàng cũng trở nên sắc lạnh:

- Thẩm phu nhân, hình như bà đã quên vị trí của mình ở đâu rồi thì phải! Bà đã làm phu nhân hào môn trong giới thượng lưu nhà giàu được mấy ngày mà dám lên mặt nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó? Có vẻ Thẩm phu nhân đã quên mất người mình nói chuyện là ai rồi! Tôi khuyên bà một câu, đừng thấy thường ngày tôi dễ dãi hiền lành mà bà lên giọng thị uy bắt nạt. Nố cho Thẩm phu nhân biết, thiên kim tiểu thư Chu gia Chu Linh tôi đây vốn không phải người dễ bắt nạt cho nên tốt nhất bà đừng chọc cho tôi phải cáu.

Vân Hạ nghe vậy thì giật mình, đúng là bà đã quá tự cao và ngạo mạn. Cảm thấy có lẽ mình đã quá sơ suất Vân Hạ lập tức lấy lại dáng vẻ tôn quý của một phu nhân hào môn nhẹ nhàng bảo:

- Tôi xin lỗi! Mong Chu tiểu thư đừng rộng lượng đừng chấp. Vừa rồi tôi có hơi quá phận mong Chu tiểu thư đừng để trong lòng.

Chu Linh nghe vậy thì khẽ híp mắt, ánh mắt cô đầy nghi hoặc khi nghe những lời dối trá của người phụ nữ kia. Khẽ thở dài một hơi cô nói:

- Không sao!

- Vậy Chu tiểu thư có thể trích ra một ít thời gian để gặp tôi được chứ? Tôi có một số chuyện cần trao đổi.

Nghe đến đây Chu Linh cũng đã đoán biết được suy nghĩ của Vân Hạ phần nào, sẵn dịp đang rảnh rỗi không có việc gì làm cộng thêm việc muốn biết mưu kế của Vân Hạ nên Chu Linh đương nhiên không từ chối. Cô ung dung nhếch môi dáng vẻ thản nhiên đáp:

- Được!