Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 71: Khách không mời.





Câu nói của Chu Linh khiến Vân Hạ sững người trong giây lát, bà ta khó hiểu chau mày nhìn cô hỏi:

- Ý cô là sao?

Đối mặt với thắc mắc của người phụ nữ đối diện Chu Linh chỉ mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ. Biểu cảm ung dung trên gương mặt cô khiến ai đó tức điên cả người hỏi:

- Chu tiểu thư, tôi vẫn chưa hiểu ý cô cho lắm! Mong cô nói rõ!

Nghe vậy Chu Linh lặng lẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn thẳng vào Vân Hạ, gương mặt cô vô cảm đến mức khiến đối phương có cảm giác khiếp sợ. Ung dung nhắm nháp tách cà phê Chu Linh nói:

- Thẩm phu nhân, câu nói của tôi ý tứ rất rõ ràng chính là lời sao ý vậy. Nhưng nếu bà vẫn không hiểu thì để tôi giải thích.

-...

- Thứ nhất, Cố Giai Thụy là bạn trai tôi và là một con người chứ không phải một món hàng mà đem ra trao đổi. Anh ấy có suy nghĩ và sở thích quyết định của riêng mình nên tôi vẫn luôn rất tôn trọng điều ấy. Thứ tình cảm mù quáng Thẩm Mộng Dao vẫn luôn thể hiện thực chất chỉ là sự ích kỷ và ham muốn chiếm hữu của riêng cô ta thôi chứ chẳng phải vì yêu thương gì Cố Giai Thụy hết.

- Thứ hai, Cố Giai Thụy đối với tôi là một người rất quan trọng! Tình cảm mà anh ấy dành cho tôi là thứ tôi rất trân quý vì thế cho nên tôi sẽ không vì bất cứ một lý do gì mà buông tay anh ấy. Tình cảm và tiền bạc mãi mãi là hai thứ không thể nào đem ra trao đổi, chúng rất khác nhau nên mong Thẩm phu nhân đừng mang hai thứ ra so sánh.

- Cuối cùng, 5% cổ phần đó của bà chẳng là gì so với tình cảm hai mươi mấy năm của chúng tôi cả. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ một ai mang tình cảm của chúng tôi ra cân đo đong đếm với đồng tiền nên tốt hơn hết là bà nên chết tâm đi. Tôi không thiếu tiền nên đừng đem nó ra thử thách tôi. Tôi xin phép!

Dứt lời Chu Linh đứng lên đi thẳng ra xe không mảy may ngoái đầu nhìn lại, Vân Hạ thấy thế biết kế hoạch không thành cũng đành ngậm bồ hòn không dám nói gì thêm nữa. Ra đến xe Chu Linh nhếch môi tinh ranh lấy ra trong túi xách một chiếc bút ghi âm nhỏ. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh chậm rãi giơ bút ghi âm ra trước mặt anh tự hào khoe:

- Anh thấy em có giỏi không? Hoàn thành xuất sắc công việc. Tối nay anh nhớ phải dẫm em đi chơi nữa đó.

Cố Giai Thụy thấy thế thì mỉm cười, anh cưng chiều đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô giọng dịu dàng đáp:

- Bé con của anh là giỏi nhất! Tối nay anh sẽ đưa em đi xem một màn kịch thú vị.

Dứt lời anh đưa tay cầm lấy cây bút ghi âm trên tay Chu Linh đặt nó vào trong hộc đựng. Khẽ xoay sang nhìn Chu Linh anh hỏi:

- Bé con, nếu bà ta cho em 10% em có đồng ý không?

Dường như hiểu được ý trong câu hỏi của anh Chu Linh khẽ gật đầu, cô nhìn dáng vẻ bị chọc tức của Cố Giai Thụy lên tiếng trêu ghẹo:

- Tất nhiên là có! 10% là nhiều lắm đấy có thể cho em ăn cả đời!

- Chu Linh!

- Ai da, được rồi mà em đùa tí! Em sao lại nỡ để mất anh được!

Nói rồi Chu Linh rướn người hôn lên môi Cố Giai Thụy một cái, cô híp mắt nhìn anh cười rồi ôm lấy cánh tay anh làm nũng:

- A Thụy, em đói rồi!

Cố Giai Thụy thấy dáng vẻ nũng nịu ấy thì không sao kìm lòng, trái tim anh ấm áp theo từng nụ cười của cô gái nhỏ. Anh thật sự đã yêu cô gái nhỏ này đến mất hết lý trí rồi! Nghĩ rồi Cố Giai Thụy lặng lẽ đưa tay xoa đầu Chu Linh, bàn tay anh di chuyển xuống má cô khẽ cưng nựng nói:

- Bé con muốn ăn gì nào?

- Em muốn ăn lẩu.

- Được! Chúng ta đi ăn lẩu.

Nói rồi Cố Giai Thụy cúi đầu hôn nhẹ lên trán Chu Linh, ánh mắt anh thâm tình đưa tay nhéo nhẹ má cô rồi vui vẻ lái xe đến nhà hàng lẩu.

Bước vào nhà hàng lẩu tưởng đâu được ăn uống vui vẻ nào ngờ lại gặp vị khách không mời khác. Thẩm Mộng Dao từ xa đi lại, cơ thể uốn éo làm duyên khiến Cố Giai Thụy không khỏi khó chịu. Anh nắm chặt tay Chu Linh khẽ xoay mặt đi nơi khác, giọng nói anh thì thầm vào tai cô:

- Bé con, ở đây thật ngột ngạt!

- Em cũng thấy không còn hứng ăn nữa.

- Anh sợ ở đây thêm vài giây nữa sẽ thật sự không kiềm chế được nữa.

Cuộc trò chuyện đang lưng chừng thì bị cắt ngang bởi giọng nói ẻo lả quen thuộc, chỉ nhìn thấy Thẩm Mộng Dao từ xa lao đến dán chặt cơ thể vào người Cố Giai Thụy nói:

- Anh Thụy, anh cũng đến đây ăn sao?

Hành động của Thẩm Mộng Dao lúc này thật sự khiến Chu Linh rất tức giận, cô khó chịu ra mặt hàng lông mày khẽ chau lại nhưng vẫn im lặng không nói. Thật ra không phải cô không quan tâm Cố Giai Thụy mà là đang muốn xem phản ứng của anh, nói đúng hơn cô là cô muốn xem cách anh xử lý.

Thấy dáng vẻ cố tình rù quến của Thẩm Mộng Dao làm Cố Giai Thụy như muốn phát hỏa, ánh mắt anh sắc lạnh đưa tay đẩy cơ thể cô ta ra lạnh giọng:

- Thẩm tiểu thư, xin giữ lễ nghĩa!

Thẩm Mộng Dao bị đẩy thì khẽ đơ người, gương mặt cô ta trong vài giây sượng ra thấy rõ nhưng không lâu sao đó lại mặt dày quay lại bình thường nói:

- Anh Thụy, anh không hoan nghênh em?

- Thẩm tiểu thư, chúng ta không có thân thiết như thế.

- Anh Thụy...

- Thẩm tiểu thư, tốt nhất cô nên lượn đi trước khi tôi nổi giận.
— QUẢNG CÁO —