Lão Công, Ly Hôn Đi!

Chương 10



Editor:
Beta-er:


***


Dư An An ngẩng đầu lên, chạm đến cằm của hắn. Cô đưa tay ôm cổ Phó Thời Giác, nhìn hắn lộ ra nụ cười mị hoặc, đầu tiên sát lại gần bên tai hắn nhẹ nhàng phà ra hơi nóng, vừa lòng nhìn hắn run lên một chút, sau đó thấp giọng nỉ non: "Anh~ nghĩ~ nhiều~ rồi~!" Sau đó mạnh mẽ đẩy hắn ra, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.


Phó Thời Giác nhất thời có chút trì trệ, nhìn bóng lưng Dư An An đến ngẩn người. Cho đến khi truyền đến tiếng đóng cửa, Phó Thời Giác mới thu hồi tầm mắt của mình, yên lặng cong khóe môi.


Dư An An đứng dưới vòi hoa sen chảy dòng nước ấm, ừ, được rồi, cô thừa nhận, cô vậy mà lại có chút mơ tưởng hão huyền với Phó Thời Giác. Liếm khóe môi, cô nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự có phát sinh chuyện gì, kỳ thực cô cũng sẽ không kháng cự?


Dư An An ở trong phòng tắm giằng co hai giờ, cô sờ sờ mặt mình, nhìn đống mỹ phẩm dưỡng da. Không phải trước kia cô quen dùng thẻ sao, lần sau rảnh rỗi có thể đem đi đổi nha.


Dư An An lau khô một phần tóc, vừa đi ra đã thấy Phó Thời Giác tự giác nằm trên giường. Cô đến gần, vươn chân đá hắn. Phó Thời Giác hơi ngẩng đầu, chau mày lại không vui nhìn cô.


Dư An An nâng cằm: "Tôi ngủ ở chỗ nào?"


"Sàn, sofa, giường, cô muốn ngủ nơi nào thì ngủ nơi đó." Giọng nói của Phó Thời Giác lộ ra ý không vui nồng đậm.


"Không phải anh nên ngủ ở sofa sao?" Dư An An liếc mắt nhìn sofa một cái, lườm hắn.


"Thần kinh! Vì sao tôi lại phải ngủ ở sofa, rốt cuộc cô có muốn ngủ hay không?!" Phó Thời Giác la xong lại vùi mình vào chăn.


Dư An An bĩu môi, đúng là không phong độ, quả nhiên trước kia Dư An An chán ghét hắn cũng là có nguyên do. Cô đến gần sofa, nghiêm túc khoa tay múa chân đo độ dài và độ rộng của sofa, lại ngẩng đầu nhìn giường còn hơn phân nửa, Dư An An cảm thấy cô vẫn nên ngủ trên  giường thì hơn.


Dư An An đi tìm thím Trương mượn chăn, sau đó dùng chân đá chăn của Phó Thời Giác sang một bên, cho đến khi phía bên mình không còn chăn của hắn nữa, cô mới vừa lòng ném chăn mình mới mượn được lên giường.


Dư An An làm lơ Phó Thời Giác đang tức giận nói mớ, chậm rãi xếp chăn gọn gàng xong mới tiến vào ổ chó của mình. Lúc cô nằm xuống lại vô tình để tóc đụng tới vành tai của Phó Thời Giác, Phó Thời Giác trợn mắt bất mãn nhìn cô: "Tóc còn chưa khô, ngủ cái gì mà ngủ?"


"Anh quản tôi à?" Dư An An thu lại mấy sợi tóc kia.


Phó Thời Giác cười lạnh: "Nếu không phải sợ cô bị cảm rồi lây bệnh cho Gia Bảo và Gia Bối thì cô cho là tôi cần quản cô chắc?"


Phó Thời Giác nhắc nhở Dư An An, cô hiện tại đã là mẹ, quả thật không thể tùy tiện cẩu thả giống trước kia nữa, vì thế cô xốc chăn lên đi sấy tóc.


Phó Thời Giác thấy động tác của cô, vừa lòng thu hồi tầm mắt, sau đó nhắm mắt lại, nổi lên cơn buồn ngủ.


"Phó Thời Giác, anh đang ngủ hả?" Dư An An lấy chân nhẹ nhàng đá đá ổ chó của hắn, thấy hắn không có phản ứng, Dư An An lại tiếp tục đá vài cái.


"Cô lại nổi điên cái gì vậy?" Trong mắt Phó Thời Giác tràn đầy tức giận nhìn cô.


Dư An An vô tội nháy mắt với hắn: "Tôi không nổi điên nha, tôi chỉ muốn hỏi anh một việc mà thôi."


"Nói đi." Phó Thời Giác nhắm chặt mắt, cố nén lại tức giận.


"Chừng nào anh rảnh thì dẫn tôi tới thăm mộ của cha mẹ đi. Tôi không nhớ được vị trí." Câu nói cuối cùng của Dư An An rất nhẹ, khiến cho Phó Thời Giác còn nghĩ đó là ảo giác của hắn.


Phó Thời Giác nhìn Dư An An cúi đầu, dường như hắn có thể cảm giác được không khí ảm đạm quanh thân cô, vì vậy nên mặc dù hắn đang tức giận cũng đã thoáng chốc biến mất không còn một chút: "Ngày mai đi, ngày mai tôi dẫn cô đi." Nói xong lại nhanh chóng bổ sung thêm: "Dẫn theo Gia Bảo, Gia Bối cùng đi nữa."


"Thật chứ?" Dư An An ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên sự vui sướng.


Phó Thời Giác không nghĩ tới phản ứng của cô lớn như vậy, khóe môi hắn hơi cong lên: "Cái này thì có gì mà không thật."


Dư An An xốc chăn lên chậm rãi chui vào, sau đó quay đầu nhìn Phó Thời Giác nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."


Lông mi Phó Thời Giác nhẹ nhàng run rẩy, ở mí mắt xuất hiện một bóng ma: "Không cần, đây là việc của tôi. Không còn sớm nữa rồi, ngủ đi."


Dư An An nằm xuống, bật đèn ngủ trong phòng, ánh đèn màu vàng khiến cho cả phòng ấm áp lên, tâm tình cô cũng tốt, tiện thể chúc hắn một câu: "Ngủ ngon."


Dư An An nằm thẳng trên giường, đây quả thực là lần đầu tiên cô ngủ với một người đàn ông trưởng thành, cảm giác có chút không giống nhau? Bên tai là tiếng thở của Phó Thời Giác, cô trợn mắt nhìn trần nhà, bỗng dưng có chút buồn ngủ, nghĩ đến hành động hôm nay của Phó Thời Giác, cô cảm thấy nói chuyện với hắn cũng không khó như tưởng tượng. Có lẽ trước kia Dư An An không hòa thuận với hắn là vì thiếu giao tiếp?


Trong đầu cô nhất thời có chút loạn, nhật ký Dư An An để lại chỉ dừng ở ngày mà cha mẹ xảy ra chuyện, nếu Dư An An tính toán không sai thì thời gian phát hiện cô mang thai là ngay sau đó, bỗng chốc đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Dư An An thậm chí cũng không dám suy nghĩ lúc đó cô có tâm trạng như thế nào. Cô nghiêng đầu nhìn đầu Phó Thời Giác ngủ, đại khái chỉ có hắn mới rõ ràng chuyện lúc đó, nhưng nếu hỏi hắn, hắn sẽ bảo cô tự mình suy nghĩ. Dư An An nghĩ đến biểu cảm của hắn lúc đó, nhất thời có chút phân vân không rõ hắn đến cùng là giận cô vậy mà đã quên chuyện lúc trước, hay những chuyện trước kia đối với hắn càng không nên nhớ lại? Dư An An tương đối thiên về câu sau, có lẽ kí ức trước kia đối với hắn cũng chẳng có gì tốt đẹp, cho nên hắn mới cảm thấy như vậy mới tốt hơn.


***


Phó Thời Giác cau mày, đặt chân Dư An An xuống dưới, nhưng còn không đến hai giây, Dư An An lại gác lên. Phó Thời Giác lại đặt xuống dưới, an phận không đến hai giây, cô lại gác lên lần nữa, cứ như thế lặp lại mấy lần, Phó Thời Giác cũng buông tha. Hắn nhíu mày, trước kia sao hắn không biết tướng ngủ cô lại kém như vậy, cách một cái chăn mà đùi cô cũng có thể gác vào.


Lúc Dư An An mở mắt, giật giật cả người, sau đó cô rất nhanh liền cứng đờ, đùi cô đụng phải cái gì vậy? Trên giường của cô vì sao lại có người? Lúc đang định hét lên thì cô lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, sau đó cúi đầu nhìn vị trí của cái chân, Dư An An vội vã nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy hắn vẫn đang ngủ say mới nhẹ nhàng lui người trở về ổ chăn của mình, sau đó vỗ nhẹ lồng ngực, may mắn không bị hắn phát hiện.


Lông mi Phó Thời Giác giật giật, cho đến khi nhận thấy được người bên cạnh đã xuống giường thì hắn mới chậm rãi mở mắt ra.


Dư An An đi ra khỏi nhà tắm thì thấy Phó Thời Giác đã ăn mặc chỉnh tề. "Tôi đánh thức anh sao?"


Phó Thời Giác lắc đầu, nhìn cô: "Thói quen dậy sớm rất tốt, hi vọng cô tiếp tục duy trì."


Dư An An bĩu môi: "Ý của anh là nói tôi trước kia rất lười hả? Anh đi đâu đó?"


"Chạy bộ." Phó Thời Giác nói với ngữ khí nhàn nhạt .


Dư An An nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá hắn: "Mặc bộ này sao?"


"Quần áo bên này của chúng ta quá ít, buổi chiều tôi dẫn cô về nhà lấy thêm quần áo." Phó Thời Giác xoay người đi lại nhìn tủ quần áo của bọn họ, quả thực chỉ có chút ít.


"Không phải anh nên nói là dẫn tôi đi mua quần áo sao?" Dư An An làm ra một bộ mặt kinh ngạc.


"Tùy cô." Phó Thời Giác bỏ lại hai chữ, mở cửa đi ra ngoài.


"Hả, không phải thường thì tổng tài bá đạo sẽ tiêu xài thoải mái, tuỳ tiện quẹt thẻ sao?"


Người đang đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Tôi nhớ thẻ của tôi đã sớm cho cô rồi."


Dư An An bĩu môi: "Thế mà tôi không biết đấy."


"Không phải ngày hôm qua còn lấy ra quẹt sao?" Trên mặt Phó Thời Giác còn mang theo ý cười nhàn nhạt.


Cho đến khi bóng lưng Phó Thời Giác biến mất, Dư An An đứng tại chỗ giật mình, thì ra cô hôm qua quẹt thẻ của Phó Thời Giác? Vậy thật đúng là khéo, trong bao nhiêu cái thẻ, cô tuỳ tiện lấy một cái thẻ mà lại là của Phó Thời Giác. Đợi chút, trong mấy cái thẻ đó chắc không phải cái nào cũng là của hắn đi? Xem ra cô phải tìm hiểu về vấn đề tài chính của Dư An An mới được.


Lúc Dư An An xuống lầu, trong phòng khách đã không còn một bóng người. Trong phòng bếp truyền ra một chút tiếng vang, cô vào phòng bếp, nhìn thấy thím Trương bận rộn liền mở miệng hỏi: "Cháu có thể giúp gì được không ạ?"


Thím Trương nghe được tiếng ở sau lưng, vội vàng quay đầu: "Dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm một chút nữa?"


"Ngủ không được nữa nên dậy luôn ạ." Dư An An mỉm cười.


Dư An An bị thím Trương đuổi ra khỏi phòng bếp, ở không trong phòng khách có chút nhàm chán. Suy nghĩ một lát, cô lại lên lầu vào phòng Gia Bối.


Gia Bối đang ngủ nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng hơi cong, Dư An An nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc trên má cho bé, Dư An An cảm thấy bản thân đẩy cửa tiến vào ở bên giường ngồi lâu như vậy mà Gia Bối vẫn không có phản ứng, cô không khỏi nhẹ nhàng sờ gò má mũm mĩm nhỏ giọng nói: "Thật giống như một bé heo lười."


Gia Bảo bên này lại khác hoàn toàn so với Gia Bối, Dư An An vừa đẩy cửa đi vào, người trên giường đã bò tới: "Mẹ!"


"Mẹ đánh thức con à?" Dư An An nhìn thời gian, cách thời gian bọn họ rời giường bình thường tầm mười lăm phút.


Gia Bảo lắc đầu: "Không ạ, vừa khéo tỉnh dậy mà thôi. Cha đâu hả mẹ?" Nhóc nhìn sau lưng Dư An An nhưng không tìm được Phó Thời Giác.


"Cha đi chạy bộ lúc sớm rồi, Gia Bảo muốn rời giường rồi à?"


"Dạ, mẹ đi xuống lầu chờ con đi." Lần này Gia Bảo trực tiếp đuổi khách.


Dư An An giật giật khóe môi, thằng nhóc này rốt cuộc cũng không khách khí với cô được. Cô gật đầu: "Được, mẹ sang phòng em chờ con, chúng ta cùng nhau gọi em rời giường được không?"


Gia Bảo sửng sốt, nghĩ đến việc em gái là con gái, nhưng bé lại là em gái của mình, cho nên mình đi vào phòng em chắc không sao đâu nhỉ? Vì thế liền sảng khoái gật đầu.


Tướng ngủ nướng của Gia Bối quả thực khiến Dư An An khó lòng phòng bị, Dư An An nhịn không được quát bé: "Được rồi, đừng nằm như vậy, xấu lắm. Cha đang ở dưới lầu chờ mình kìa."


"Thật không ạ?" Gia Bối nghe vậy liền mở to hai mắt.


Dư An An thấy hai tiểu gia hỏa đều chỉ nhớ thương Phó Thời Giác, không khỏi nhéo nhéo gò má Gia Bối: "Đồ không có lương tâm!"


***


Sau khi Dư An An xuống lầu với hai tiểu gia hỏa, Phó Thời Giác cũng vừa đúng lúc trở về. Hắn mặc áo cổ hình chữ V, mồ hôi lăn từ trên cổ đến yết hầu đi xuống, tầm mắt Dư An An cũng đi theo đó. Sau đó, dường như cô cũng nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của mình.


@Cooking_Team

— QUẢNG CÁO —