Lão Công Thực Tập

Chương 17: Theo đuổi



Ngày ước định đầu tiên

Viêm Liệt mới từ trên lầu xuống liền thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước cửa nhà mình. Tổng giám đốc sao lại ở chỗ này? Anh do dự có đi tới hay không, đúng lúc ánh mắt của tổng giám đốc nhìn qua, lúc này Viêm Liệt có muốn do dự cũng không còn kịp nữa rồi.

“ Tổng giám đốc, Chào buổi sáng!.” Nhìn cái dáng vẻ này của tổng giám đốc hình như là đang đợi anh.

“Sớm, đi thôi, em đưa anh đi làm.” Mặc dù Bắc Đường Yên cảm thấy cách này có chút ngây thơ, nhưng xem ti vi, xem trên mạng mấy chiêu này lại chính là mấy chiêu cưa cẩm kinh điển nhất, cho nên cô quyết định làm theo.

Viêm Liệt do dự một chút, nơi này là kí túc xá dành cho nhân viên, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Bắc Đường cũng ở nơi này, đoán chừng tình huống này của bọn họ nhất định sẽ bị người thấy, nhưng mà nếu như không lên xe, tổng giám đốc khẳng định sẽ không đồng ý. Mở cửa xe, Viêm Liệt vẫn lựa chọn ngồi ở phía sau như cũ.

“Anh không cảm thấy ngồi ở phía sau rất không hợp lí sao? Điều này làm cho em có cảm giác giống như tài xế vậy, Viêm Liệt tiên sinh.” Bắc Đường Yên kháng nghị, nhưng vẫn chậm rãi khởi động xe.

Nghe Bắc Đường Yên nói như vậy, Viêm Liệt cũng nhận ra hành động của mình là không hợp lí.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Anh chỉ không muốn người khác hiểu lầm mà thôi.

“Không sao, lần sau chú ý là được.”

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” Không phải nói đợi ba ngày sao, vậy sao sáng sớm lại tới tìm mình, có chuyện gì hay sao?

“Có chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Đón anh đi làm, anh không thấy sao?” Cô cho là cô đã làm rất rõ ràng rồi.

“Tổng giám đốc, không phải ngài đã nói cho ta 3 ngày suy nghĩ sao?”

“Việc đó và việc em đón anh đi làm có quan hệ sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là có rồi, tổng giám đốc, ngài không cảm thấy ngài làm như vậy là đang làm nhiễu quyết định của tôi sao?” Viêm Liệt cảm thấy có chút nhức đầu, suy nghĩ một đêm anh cũng không nghĩ ra được lí do gì, anh cảm thấy chuyện này rất không chân thật, khiến cho anh căn bản không biết phải suy nghĩ như thế nào. Mà bây giờ, đối mặt với cô lần nữa, anh thật chỉ muốn thở dài.

“Tổng giám đốc, nếu ngài đã đồng ý cho tôi 3 ngày, thì có thể để cho tôi đây ba ngày suy nghĩ thật kỹ, không cần tới tìm tôi nữa, được không?” Nếu như cô còn thường xuyên xuất hiện như vậy, anh cảm thấy dù có cho anh ba năm cũng sẽ không suy nghĩ ra được kết quả gì.

“......” Bắc Đường Yên trầm mặc.

Viêm Liệt ngồi ở phía sau nên không thấy được sắc mặt của Bắc Đường Yên, nhưng anh cảm thấy hình như cô đang tức giận, không phải tổng giám đốc chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt chứ? Bây giờ lại bị mình nói vậy, tức giận cũng là phải, không biết tổng giám đốc có phải đang cho rằng mình là người không biết thức thời, thế nhưng lặi cự tuyệt cô nhiều lần như vậy.

Lái xe từ nhà trọ của anh đến công ty ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này Bắc Đường Yên vẫn luôn trầm mặc, hai người cũng đã đến bên ngoài tòa cao ốc của tập đoàn Bắc Đường. Xe dừng lại, Viêm Liệt do dự có nên xuống xe.

“Viêm Liệt, có phải chỉ cần ba ngày này em không xuất hiện trước mặt anh nữa là được?” Bắc Đường Yên cất giọng hỏi trước khi Viêm Liệt xuống xe, giọng nói có vẻ bất lực.

Viêm Liệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói thật, anh rất sợ cái loại cảm giác trầm mặc vừa rồi của cô, giống như là có một tấm lưới vô hình bao phủ trái tim của anh, đến thở anh cũng không dám thở mạnh.

“Đúng vậy.” Viêm Liệt thật không dám nói gì nhiều, chỉ có thể khẽ lên tiếng.

“Được, vậy em sẽ giống như anh mong muốn, 3 ngày, em sẽ không để cho anh thấy được em, hiện tại đến công ty rồi, hoàng tử của em, mời xuống xe.” Mới vừa rồi Bắc Đường Yên trở nên trầm mặc không phải bởi vì cô tức giận, mà là đang nghĩ tới lời nói của Viêm Liệt, xem ra sự xuất hiện của mình đối với Viêm Liệt có ảnh hưởng khá sâu, đây coi như là hiện tượng tốt, tốt hơn so với thờ ơ, hờ hững nhiều.

Hơn nữa, trong khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi Bắc Đường Yên đã nghĩ ra một biện pháp khác, không xuất hiện không có nghĩa là……im lặng. Chỉ là không gặp mặt mà thôi.

“...... Ừ...... cái đó, cám ơn......”

Viêm Liệt xuống xe, Bắc Đường Yên nhìn theo bóng lưng của anh, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

“Tiểu Viêm, có chuyển phát nhanh tới.”

Giờ nghỉ trưa còn chưa tới, đã có người đưa bưu phẩm chuyển phát nhanh đến cho Viêm Liệt.

Viêm Liệt nghi ngờ đi ra ngoài, thấy nhân viên phát bưu phẩm đang đứng đợi ở bên ngoài, trên tay còn mang theo một cái hộp hình vuông.

“Xin hỏi anh là Viêm Liệt tiên sinh sao?”

“Đúng vậy, chính là tôi.”

“Xin ký nhận.”

Chiếc hộp không tính là nặng lắm, đặt lên bàn làm việc của mình, Viêm Liệt tò mò mở ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Viêm Liệt sững sờ, mọi người cũng vây quanh.

“Chà, bữa trưa thật là ngon nha, là ai đưa đến vậy, Tiểu Viêm?” Chị Liễu là người đầu tiên cảm thán một câu, mặt tràn đầy hâm mộ.

“Viêm Liệt, không phải là của bạn gái chứ?” Tiểu Mông cũng rất nghi ngờ.

“Hắc hắc hắc, chàng trai tốt số, chẳng lẽ lớn lên đẹp trai thì sẽ có ưu thế hơn sao?” Anh Tôn cũng vừa lắc đầu vừa cảm thán.

Viêm Liệt đầu đầy vạch đen, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được là kiệt tác của ai, bởi vì chiếc hộp xanh này nhìn rất quen mắt, lời đồn trong công ty còn chưa kết thúc, cô lại đưa bữa trưa tới, nếu quả thật để mọi người biết là ai đưa, đoán chừng anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Leng keng, đã đến giờ ăn trưa, mặc dù mọi người hâm mộ nhưng vẫn vì bữa trưa của mình mà đi phấn đấu, Viêm Liệt ngẩn người nhìn chằm chằm bữa trưa trước mặt, bề ngoài bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại muốn nở nụ cười ngọt ngào.

Rất nhiều cô gái cũng từng đưa đồ ăn cho anh, nhưng anh lại chưa bao giờ có loại tâm tình này, một cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp cơ thể, mang theo chân thật không thể tưởng tượng nổi, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.

Trong lúc bất chợt, Viêm Liệt kích động muốn hét thật to, anh đường đường là nam tử hán, lại bị một người phụ nữ xoay như chong chóng, mặc dù người phụ nữ kia đối với anh mà nói rất là khác biệt, cô có nhiều người theo đuổi, có nhiều lựa chọn chứ không giống anh. Anh đã cự tuyệt nhiều người theo đuổi mình, bốn năm đại học, sống tự do tự tại, phóng khoáng thoải mái. Anh tự thấy mình cũng là một nam tử hán chân chính, nhưng bây giờ lại sợ phải đối mặt với tình cảm!

Chẳng lẽ bởi vì sự ngờ vực của mình mà bỏ qua cơ hội ở bên gần thần tượng sao? Không phải anh luôn muốn ở bên cạnh cô, trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa hay sao? Mặc dù tình huống bây giờ tương đối đặc biệt, khiến cho anh cảm thấy không đúng mực, nhưng mà anh cũng không nên lựa chọn trốn tránh hay lui bước.

Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của anh đối với tổng giám đốc, cô cũng không phải là người chịu chấp nhận bị người khác cự tuyệt, cho nên giờ khắc này anh đã có quyết định, không cần đến ba ngày mà có thể cho tổng giám đốc đáp án rồi.

Hít sâu một hơi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn bữa trưa phong phú trước mặt, Viêm Liệt nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dường như ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải mất đi màu sắc......