"Tôi không có bạn gái". Nam Phong cũng không hiểu sao lại giải thích cho Bùi Doãn Ca nữa. Hôm đó rõ ràng là anh không quen biết cô gái kia, nên khi cô ta định hôn Nam Phong, anh đã nhanh chóng lấy tay che miệng lại, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận. Lúc đó, Bùi Doãn Ca nhìn từ xa nên nghĩ hai người đang hôn nhau? Nam Phong lúc ấy thấy cô tức giận bỏ đi, thì liền đẩy người cư nhiên không muốn sống kia ra, đuổi theo Bùi Doãn Ca. Nhưng đi được vài bước, Nam Phong liền không đi nữa. Cô ấy là gì mà cậu phải làm vậy? Cười giễu cợt bản thân, mặt ủ rũ đi về Tập đoàn làm việc.
Hiện tại
"Anh nói với tôi làm gì?"
"Tôi không muốn em hiểu lầm".
" Hiểu lầm? Anh tưởng anh là gì của tôi? Nực cười, bây giờ tôi không có thời gian đôi co với anh. TÔI PHẢI ĐI LÀM VIỆC!"
Bùi Doãn Ca nhấn mạnh năm chữ cuối rồi bước đi, nhưng Nam Phong đã nhanh tay kéo cô đi, khi cô chưa kịp phản ứng. Đến cửa phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại Nam Phong ép sát người Bùi Doãn Ca vào cánh cửa, đôi môi lạnh lẽo của anh áp xuống môi cô. Bùi Doãn Ca trợn tròn mắt, bỗng chốc nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hào kia. Nam Phong khựng lại, anh vừa làm gì vậy? Anh đã làm cho cô ấy khóc? Lòng anh nhói lên, anh đưa tay dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt kia, cất lời an ủi
"Anh xin lỗi, Doãn Ca...đừng khóc, ngoan". Nam Phong vừa nói vừa hôn lên những giọt nước mắt, Bùi Doãn Ca mắt đỏ hoe nhìn anh, Nam Phong khó xử khi bị cô nhìn như vậy.
"Anh vừa làm gì có biết không? Anh đã có bạn gái, tại sao lại hôn tôi? Tại sao hả?! Anh có biết làm như vậy tôi sẽ không buông tay anh được? Nhưng tôi không bao giờ muốn chia rẽ tình cảm ai cả, nên anh về đi".
Bùi Doãn Ca hét lên, nước mắt lại rơi. Cô là con gái mà, cô không phải như Băng Di gặp tổn thương sẽ mạnh mẽ mà vượt qua. Cũng không như Vân Hy dù đau khổ cách mấy khóc một lần đã quá đủ. Cô là gặp chuyện đau lòng hay bị tổn thương đều khóc cả. Cô là người yếu đuối nhất trong 3 người cô thừa nhận điều đó. Mấy ngày nay cô để quên được anh mà tự mình nhốt bản thân trong phòng để ép mình quên đi anh, nhưng cô lại không thể làm được nên cô đã khóc rất nhiều. Hôm nay tâm trạng cô khá lên đưỡ một chút thì anh lại suất hiện trước mắt cô tại sao chứ....
LNGUYỆT SAN SAN EM NGHE CHO RÕ ĐÂY! EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, EM LÀ NGƯỜI TÔI YÊUL. Nam Phong gầm từng chữ để nghe một cách rõ ràng, và Bùi Doãn Ca không bỏ xót một chữ nào cả.
"Anh vừa nói gì?"
"Anh yêu em, làm bạn gái anh được không?" Nam Phong ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ bên tai.
"Thật???"
"Là thật".
"Vậy người con gái ở khách sạn?"
"Anh và cô ta không có gì cả. Thậm chí anh còn không quen biết cô ta."
"Vậy tại sao anh lại hôn cô ta?"
"Anh không hôn cô ta".
"Anh nói láo, rõ ràng chính tận mắt em đã nhìn thấy".
"Em không xem hết đã bỏ đi thì làm sao biết chuyện xảy ra tiếp theo?"
"Nam Phong trả lời từng câu hỏi một mà Bùi Doãn Ca đưa ra, đến câu cuối cùng anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Em đồng ý hay không?" Nam Phong không đợi cô nói thêm liền trực tiếp cắt lời
"Vâng. Em cũng yêu anh."
Bùi Doãn Ca ôm chặt lấy Nam Phong, lúc này thân thể anh cứng đờ khi nghe câu nói của cô. Lần đầu tiên anh nở một nụ cười ấm áp mang theo tia hạnh phúc.