Lãnh Mặc Phàm lắc đầu, tuy anh có tức giận vì Băng Di giấu anh ra ngoài, nhưng Lãnh Mặc Phàm không nỡ nổi giận với Băng Di, ai bảo anh yêu cô nhiều như vậy?
" Yêu ông xã nhất".
Băng Di hôn lên má của Lãnh Mặc Phàm một cái thật kiêu, anh nhéo cái má phúng phính của cô sủng nịnh nói
"Giỏi nịnh".
"Bà xã anh mà."
"Ừ, sao anh lại có một bà xã giỏi như vậy chứ?"
Lãnh Mặc Phàm cười nói, cả hạ dắt tay nhau ra khỏi shop hàng. Để lại bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của chàng trai và cô gái, họ ước gì mình là một nửa kia thì tốt.
Người ta nói, oan gia ngõ hẹp đúng là không sai. Băng Di vừa gặp Lạc Ái Tư Nhã ở shop bán quần áo trẻ em, thì bây giờ lại gặp ở nhà hàng. Băng Di làm như không thấy bước lại chiếc bàn cạnh Lạc Ái Tư Nhã để ngồi. Lãnh Mặc Phàm kéo ghế để Băng Di ngồi, rồi chính mình cũng ngồi xuống.
"Em ăn gì, bảo bối?"
"Tùy anh."
Lãnh Mặc Phàm gật đầu rồi gọi món, Băng Di nghe mà choáng. Cô trề môi
"Em không phải là heo".
Lãnh Mặc Phàm bật cười, xoa đầu cô
"Anh biết".
Lạc Ái Tư Nhã nhìn thấy Băng Di thật chướng mắt, liền đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy.
"Tư Nhã, em sao vậy? Dương Thiệu Minh nhìn cô khó hiểu, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị?"
"Ở đây thật chướng mắt, đi chỗ khác ăn".
Lạc Ái Tư Nhã còn cố tình lướt về phía Lãnh Mặc Phàm và Băng Di đang cười nói vui vẻ. Theo ánh nhìn của Lạc Ái Tư Nhã, Dương Thiệu Minh nhìn theo. Bắt gặp hình ảnh một đôi nam nữ đang nói chuyện vui vẻ, mà cô gái đó là người bọn họ gặp hồi nãy? Sẽ không vì vậy mà Lạc Ái Tư Nhã tức giận?
Như cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Băng di, cô quay đầu thì bất gặp ánh mắt như muốn giết người của Lạc Ái Tư Nhã và ánh mắt nghi hoặc của Dương Thiệu Minh. Lễ phép gật đầu với họ một cái rồi quay sang nhìn Lãnh Mặc Phàm
"Sao anh lại ở shop quần áo trẻ em?"
"Đối tác dẫn anh đi xem thị trường."
Dừng một tí, Lãnh Mặc Phàm nhìn Băng Di bằng ánh mắt nguy hiểm, giọng trầm trầm vang lên
"Bảo bối, nếu anh không ở đó thì em sẽ giấu anh việc em đi dạo phố?"
Băng Di chột dạ nhìn Lãnh Mặc Phàm, cô đúng là có ý định như vậy nha. Đang không biết phải trả lời thế nào thì phục vụ mang thức ăn lên. Băng Di thầm thờ phào, ánh mắt len lén liếc nhìn Lãnh Mặc Phàm
"Tha cho em lần này".
Lãnh Mặc Phàm cưng chiều véo cái mũi chu lên của Băng Di nói, cô cười hì hì rồi bắt đầu ăn đồ ăn của mình, thế là cả buổi chiều Lãnh Mặc Phàm bồi Băng Di đi dạo phố.
Tối hôm đó, Băng Di mắt mơ mơ màng màng muốn ngủ, nhưng cô đang đợi Lãnh Mặc Phàm tắm xong, vì anh nói có chuyện muốn nói với cô. Lãnh Mặc Phàm mặc đồ ngủ màu đen thoải mái, bước đến bên giường ôm Băng Di vào lòng. Băng Di cũng vòng tay ôm lấy hông của Lãnh Mặc Phàm.
"Ông xã có gì muốn nói?"
" Bảo bối, lúc nghe anh nói em nhất định phải bình tĩnh."
"Dạ."
Nhận được cái gật đầu của cô, Lãnh Mặc Phàm thở một hơi rồi không nhanh không chậm anh bắt đầu nói
"Thật ra cái chết của mẹ em không phải do tai nạn". Mà là... hít một hơi thật sâu, Lãnh Mặc Phàm ôm chặt Băng Di hơn rồi chậm rãi nói
"Mà do có người sắp đặt, để xem như mẹ em chết vì tai nạn xe cộ, nhưng trên thực tế mẹ em chết là vì có người muốn hãm hại mẹ, để lấy đi chức Hàn phu nhân của Hàn gia."