Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 13: BỊ BÁM ĐUÔI



 

Châu Phong nghiêng đầu khẽ cười đầy cưng chiều: “Được, được, là anh nghe nhầm.”

Không lâu sau, xe dừng lại ở tầng hầm của một trung tâm thương mại. Châu Phong lần này vừa bước xuống xe liền vòng sang cửa bên cạnh mở cho cô.

Phù Hy Nguyệt nhướng mày hiếu kỳ: “Lão đại, anh học ai vậy?”

Nghe câu hỏi của cô, anh bất lực thở dài: “Chẳng phải lần trước em ngồi lì không chịu xuống xe hay sao?”

Không cho cô cơ hội để lên tiếng, Châu Phong đã kéo cô đi vào bên trong lượn lờ qua từng cửa hàng. Phải nói gu thẩm mỹ của anh cũng không tệ nhưng ngặt nỗi không phù hợp với cô.

Nhìn những chiếc váy bánh bèo hết cỡ, Phù Hy Nguyệt đỡ trán giật giật khóe môi: “Anh… anh, cái này tôi không mặc đâu.”

Châu Phong dừng bàn tay đang lựa váy lại, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh mơ hồ, sau đó anh ho khẽ: “Vậy em chọn đi.”

Một lúc sau, khi anh đã đọc chán những cuốn tạp chí trên bàn, người phụ nữ kia mới chịu ôm một đống váy đi ra. Châu Phong kinh ngạc, rồi khẽ cười: “Mặc thử cho anh xem.”

“Còn phải mặc thử à? Cái này… hay là thôi đi được không?”

Phù Hy Nguyệt liếc mắt lãng tránh: “Lão đại, anh đã bỏ công đưa tôi đi mua sắm rồi. Nếu còn mất thời gian để anh xem tôi thử đồ hình như không hay lắm đâu.”

“Vậy sao? Anh không thấy mất thời gian chút nào. Với lại, anh cũng muốn ngắm em.”

“Khụ, lão đại, hay là thôi đi.”

Nghe hết lời từ chối này đến lời từ chối khác, chân mày anh hơi nhíu lại: “Em không muốn cho anh xem à? Hay là lại mua những trang phục không đứng đắn nữa?”

“Cái gì mà không đứng đắn chứ? Lão đại, đó là thời trang, là phong cách đó.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Châu Phong liền tối xuống: “Chẳng phải anh nói em đổi trang phục sao? Lại mua những bộ đồ đó.”

Thấy mình cứng rắn không được, Phù Hy Nguyệt liền xuất chiêu làm nũng. Cô ôm cánh tay người đàn ông đang ngồi trên sô pha: “Lão đại à, em không muốn đổi đâu.”



Châu Phong: “…”

Ánh mắt anh dán chặt vào gương mặt cô đến phát nóng, Phù Hy Nguyệt ho khẽ: “Lão đại, không đổi nữa có được không?”

Châu Phong: “…”

Không thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng trả lời, chân mày cô nhíu chặt lại, giở vờ giận dỗi: “Nếu lão đại không muốn thì tôi không mua nữa. Đi về thôi.”

Lúc này, Châu Phong mới chịu lên tiếng ngắt ngang: “Không cần, không đổi thì không đổi. Nhưng em phải hạn chế ăn mặc hở hang đến căn cứ cũng như đi gặp khách hàng.”

Nhìn gương mặt đắc ý tiếp tục lựa chọn quần áo của người phụ nữ kia, trong lòng Châu Phong thầm than thở. Cô gái này thật biết cách làm nũng với anh mà, dù muốn kiềm chế để răn đê cô một chút cũng không được.

Hơn 10 giờ tối, Châu Phong tay xách nách mang không biết bao nhiêu là túi quần áo. Phù Hy Nguyệt quay đầu thấy người đàn ông bình thường lạnh lùng đầy sát khí mà bây giờ lại xách quần áo cho mình không nhịn được mà bật cười.

Tiện thể cô cầm điện thoại lên chụp lại một tấm. Hiếm khi có dịp lão đại khác thường như vậy, phải lưu lại để làm kỉ niệm.

“Chụp cái gì đó.”

Bỗng dưng Châu Phong ngẩn đầu nhìn về phía Phù Hy Nguyệt, chân mày kiếm chau lại không vui: “Phù Hy Nguyệt, có phải em muốn hành anh không?”

Phù Hy Nguyệt vô tội mở to mắt: “Em làm gì chứ?”

“Để nhân viên đem về tới nhà em không chịu, một mực phải tự xách về. Nhiều đồ như vậy, em thật sự xem anh là người hầu của em à?”

Nghe giọng vừa khó chịu vừa tủi thân của anh, cô có chút hơi khó chịu trong lòng nhưng vẫn mặc kệ không lên tiếng mà xoay người bước đi tiếp tục.

Châu Phong: “…”

Thật sự xem anh là người hầu à? Phù Hy Nguyệt, em đúng là không có trái tim.

“Cạch.”



Bỗng sau lưng vang lên một âm thanh kì lạ, Châu Phong nhíu chặt chân mày. Sau đó liền vứt hết túi xách trên tay xuống, vội cầm tay người phụ nữ bên cạnh lao nhanh vào xe.

Phù Hy Nguyệt bị kéo bất ngờ mà hoảng hốt: “Lão đại.”

Thấy gương mặt người đàn ông trở nên lạnh tanh, bên tai lại vang lên âm thanh tiếng bước chân đuổi theo, cô cắn môi: “Có người đuổi theo chúng ta.”

“Mau lên.”

Anh mở tung cánh cửa ngồi vào xe, nhanh chóng đạp ga lao đi. Chiếc xe phóng nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, sau lưng có hai ba chiếc G63 đuổi theo.

“Dưới ghế có súng.”

Châu Phong vừa dứt lời, bánh xe đã bị những người kia sau bắn thủng. Phù Hy Nguyệt vừa cầm súng thì cửa sổ bên cạnh đã bị đạp nát. Mảnh vỡ thủy tinh bay tung tóe, cô khẽ rít một hơi, sau đó kéo cò súng.

“Pằng pằng.”

“Mẹ kiếp, con khốn.”

Hai phát súng của cô, một viên bắn thẳng vào người đang lái, một viên bắn sượt qua vô lăng. Một tên ngồi bên ghế lái bên kia, liền giơ súng nhắm thẳng vào Châu Phong đang lái xe.

Phù Hy Nguyệt vội hét lên: “Lão đại, cần thận.”

“Két.”

“Đùng.”

“Mẹ kiếp, dừng lại.”

“Châu Phong, mày đứng lại cho tao.”

“Pằng pằng pằng pằng.”

Đáp lại những tiếng nói ở phía sau là những tiếng súng bắn trả cả Phù Hy Nguyệt.