Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 20: MANG THAI THÌ SAO



 

“Lão đại, có thể đổi chuyện khác hay không?”

“Em thấy ngủ cùng anh không tốt sao?”

Châu Phong đen mặt, vờ như đang tức giận. Thấy vậy, người phụ nữ kia nhăn mặt lại: “Lão đại, hai chuyện không liên quan mà.”

“Ồ, vậy sao?”

Bầu không khí trong phòng dần ngưng trệ, lạnh lẽo đến run cả người. Nhưng vài phút sau, không hiểu do quy luật nào mà Phù Hy Nguyệt đã nằm dưới thân Châu Phong thở dốc.

Hang động bên dưới không ngừng bị nới rộng bởi người anh em to xác nào đó. Cự vật hung hãng nổi cả gân xanh liên tục ra ra vào vào chèn ép bên dưới nhỏ bé của cô.

Hai tay Phù Hy Nguyệt nắm chặt ga giường, đầu ngẩn cao thở dốc.

“Ưm… lão đại… em còn chưa sẵn sàng mà… ưm… a.”

Châu Phong ngẩn đầu khỏi bộ ngực to lớn, chân mày nhướng lên: “Phù Hy Nguyệt, anh còn chưa tính sổ chuyện em bị trúng đạn đâu.”

“Ưm… cái… a gì mà tính… ưm… tính sổ chứ… a a. Em… em.. còn chưa a a… đòi anh cảm… a a cảm ơn đó…”

“Còn dám đòi anh cảm ơn em à? Phù Hy Nguyệt, em có biết em quan trọng với anh thế nào hay không?”

Vừa nói, mọi động tác của Châu Phong dường như càng mạnh bạo hơn: “Em mà có mệnh hệ gì anh bắt đền ai đây hả?”

Nghe lời nói của anh, trái tim trong lòng ngực của Phù Hy Nguyệt run lên. Trong lòng có một cảm giác ngượng ngùng lạ thường.

Cô thầm nghĩ, có phải bản thân mình đã động lòng với người đàn ông trước mắt này mất rồi phải không?

“Em…”



Thấy nét mặt đỏ bừng trước mắt, khóe môi anh hơi cong lên. Châu Phong khẽ cười, tay vuốt ve mái tóc mềm mượt: “Hy Nguyệt, em phải cùng anh đi đến răng long đầu bạc.”

“Xì… ưm… anh… đừng có ngôn tình… ưm … A a a. Lão đại… lão đại… a a a chậm thôi… a a a.”

“Em không tin lời anh nói sao? Phù Hy Nguyệt, anh chứng minh cho em thấy lời đó có phải là thật hay không?”

Nói xong, Châu Phong cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi há ra của người phụ nữ dưới thân. Hai chân cô được đẩy lên gác trên bờ vai rắn chắc của anh, bên dưới liên tục động đậy.

Nước trong hang động nhỏ bé theo động tác của anh mà tràn ra ngoài thấm ướt cả một mảng ga giường. Cự vật thô cứng tìm đúng ngay vách thịt mềm mại mà không ngừng ma sát khiến cho cô sung sướng đến run rẩy.

Hai tay cô choàng qua câu lấy cổ người đàn ông mạnh mẽ trước mắt, chân quấn chặt quanh hông khiến cho người anh em của Châu Phong chôn sâu bên trong người mình.

Phù Hy Nguyệt được đưa từ đỉnh này sang đỉnh khác, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi. Cô tựa đầu lên vai người kia mệt mỏi thở dốc: “Lão… ưm… đại… em không… không chịu nổi…”

Tiếng cười trầm trầm của anh vang lên bên tai cùng với giọng nói trầm dịu dàng: “Em đang nhõng nhẽo với anh sao? Đừng mong anh mềm lòng.”

“Ưm… thật sự không chịu nổi… ưm… anh… muốn vắt kiệt sức em… ưm a a sao?”

Châu Phong thúc thêm mấy lần nữa rồi trực tiếp phóng thích hết nòng nọc con của mình vào bên trong người của cô. Sau đó, anh ôm gọn cô ngã lên giường.

Phù Hy Nguyệt rút vào lòng anh, tay vẽ vài vòng tròn lên ngực anh, khẽ cất giọng khàn khàn: “Lão đại, nếu em mang thai thì phải làm sao?”

“Hửm? Mang thai sao?”

Anh khẽ cười đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Không có chuyện đó đâu.”

Tiếng cười vang lên bên tai nhưng không hiểu tại Phù Hy Nguyệt cô lại “không thấy vui trong lòng”. Thậm chí còn có chút khó chịu không thể tả được.

Cô đá vào chân anh một cái rồi xoay người lại nhắm mắt không thèm biếm xỉa gì đến người đàn ông kia.



Nhìn cô gái vừa đá mình xong lại giận dỗi, Châu Phong có chút khó hiểu. Anh làm gì sai sao? Chẳng phải lúc nãy còn vui vẻ hay sao?

“Hy Nguyệt.”

Châu Phong khều khều liền bị cô đánh một cái vào tay. Anh ngơ người khó hiểu, anh làm sai cái gì chứ?

“Hy Nguyệt, anh nói sai gì sao?”

“Đừng giận anh mà.”

[…]

Thời tiết ngày hôm sau đúng như tâm trạng của Phù Hy Nguyệt.

Chỉ mới sáng sớm mà trời đã giăng kín mây mù, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh còn đang say giấc liền bĩu môi khinh thường.

Sau đó, bước xuống giường nhặt lại quần áo vương vãi trên mặt sàn rồi nhanh chóng mặt vào rời khỏi căn phòng đó.

Lúc Châu Phong tỉnh lại cũng đã hơn 9 giờ sáng, anh sờ tay vào chỗ trống bên cạnh thì đã không còn chút hơi ấm nào. Chân mày kiếm hơi chau lại, tỉnh lại cũng không gọi anh một tiếng sao?

“Tút tút tút.”

Anh ngơ người nhìn điện thoại bị người bên kia dập máy, không nhịn được mà bật cười tự giễu: “Cái gì vậy?”

Không chịu nghe điện thoại của anh luôn sao? Rõ ràng hôm qua anh đâu làm gì không hợp tình không hợp lý đâu. Thậm chí anh còn dừng lại theo ý của cô còn gì?

Trong lòng Châu Phong còn đang suy ngẫm về những chuyện đêm qua thì Phù Hy Nguyệt đã trở về căn cứ P.

“Chị Nguyệt, đi trễ như thế này hình như chỉ có mình chị thôi.”

Thanh Phong tựa lưng vào cánh cửa bĩu môi lên tiếng: “Chị có cách nào mà được lão đại đặt cách như vậy hả?”