Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 3: CÔ TRỐN CÁI GÌ?



 

"Không... không, lão đại đừng mà..."

"Ha, không cái gì? Hy Nguyệt, chúng ta đều là người trưởng thành, điều cần làm thì phải làm thôi. Theo tôi thấy, cô cũng rất muốn mà"

 Châu Phong kéo cô ôm vào lòng, khẽ thổi nhẹ vào tai một làn hơi âm ấm :"Nói tôi nghe, em muốn hay không?"

 "Không.. không muốn"

Phù Hy Nguyệt sống chết lắc đầu, bỗng tử đâu, ngón tay của anh đã di chuyển đến trước mơ tư mật của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve, bên dưới của cô rất mẫn cảm, vì những ngón tay cứ sờ sờ chạm chạm khiến nó kích thích mà ra nước. Châu Phong đưa bàn tay lên trước mắt cô, trên đó dính đầy những lớp nước nhầy nhớp.

"Cô nhìn đi, thân thể của cô rõ ràng là rất muốn, miệng sao lại cứ như thế hả?"

 "Anh.. anh"

Phù Hy Nguyệt bị anh làm cho cứng họng, anh cả nửa giờ đồng hồ cũng không thể nói tiếp được câu nào.

 Châu Phong nhướng mày, đè cô xuống giường, rũ mắt thâm thúy nhìn cô, tự mình lẩm bẩm: "Chậc, thân thể như thế này, định quyến rũ người khác sao?"

 "Lão đại, ngài làm gì vậy?"

"Cô không nhìn ra sao?"

 Nghe anh nói vậy, gương mặt của cô liền tái xanh, miệng lắp bắp: "Đừng.. đừng mà... Tôi không thể làm với anh được đâu. Tôi giữ trinh tiết lâu như vậy chỉ để dành cho chồng tôi thôi đó, lão đại đừng mà"

"Thời nào rồi, cô cứ làm như ở thời khủng long còn mặc váy ấy. Thế kỉ 21 rồi, Phù Hy Nguyệt chẳng phải cô muốn sao? Tôi thỏa mãn cô"

 "Lão..."

Chữ "đại" còn chưa kịp phát ra, môi cô đã bị người đàn ông kia ngậm lấy: "Ưm... ưm "



Cánh tay của cô vùng vẫy đánh vào vai Châu Phong, anh không kiên nhẫn mà kiềm chặt nó lại. Đôi môi bạc ngấu nghiến, lưỡi xông pha vào khoang miệng, quét sạch tinh hoa ưu tú bên trong đó

"Ưm... đừng mà"

Lưỡi của anh di chuyển xuống cổ, rồi từ từ xuống bên dưới. Ngực cô bị anh múp anh đến phát đau, cô vội vàng đẩy đầu anh ra :"Đừng mà, đừng cắn.. đau"

"Lão đại anh đừng làm như vậy"

[…]

Cứ nhiều ngày sau đó, Phù Hy Nguyệt liên tục né tránh lão đại của mình. Nếu người kia đi hướng Đông, cô sẽ đi hướng Tây, người kia ở hướng Nam, chắc chắn cô sẽ ở hướng Bắc.

Việc trốn tránh này của cô hình như người kia đã dần phát hiện ra. Châu Phong mím chặt môi bạc nhìn cô trợ thủ nóng bỏng liên tục thăm dò tin tức về mình rồi lại né tránh, sau đó trong đầu anh nảy ra một ý tưởng.

Châu Phong cong môi nhìn cô gái trong camera đang chạy về phía phòng điều khiển, khóe môi vô thức cong lên đày thích thú.

“Cạch.”

“Phù, mệt chết rồi.”

Phù Hy Nguyệt vuốt ngực thở phào một hơi, trốn được người kia rồi. Nếu không phải do Thanh Phong thông báo sớm chỉ e là cô đã chạm mặt lão đại mất rồi. Suy nghĩ trong đầu vừa dứt, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Hy Nguyệt, cô trốn ai vậy?”

“A a a.”

Theo âm thanh, cô quay đầu nhìn lại liền hét toán lên. Hai mắt cô mở to không tin vào chuyện xảy ra trước mắt: “Anh… Lão đại sao anh ở đây?”

Châu Phong cười lạnh một tiếng: “Sao tôi không thể ở đây? Cô biết lịch trình của tôi sao?”



Nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của người kia, lại chạm phải ánh mắt muốn giết người, Phù Hy Nguyệt rùng mình sợ hãi. Cô gượng cười: “Tôi nào có.”

“Vậy sao? Sao tôi cảm thấy cô biết, thậm chí còn muốn né tránh tôi ấy nhỉ?”

“Tôi né tránh lão đại làm gì chứ…”

Thấy gương mặt bị dọa cho sợ hãi của người phụ nữ trước mắt, quai hàm của Châu Phong liền siết chặt lại. Anh đáng sợ lắm sao?

“Tại sao mấy hôm nay tôi không thấy cô? Hay là cô muốn lười biếng không muốn làm việc.”

Câu cuối Châu Phong có hơi cao giọng, khiến cho Phù Hy Nguyệt nghe mà run cả chân: “Không, không có. Lão đại, oan cho tôi quá.”

“Còn dám nói oan ức à?”

Châu Phong nhướng mày đứng dậy, hai tay đút vào túi quần chẳng thể ngạo mạn hơn. Anh đứng trên cao, rũ mắt nhìn xuống người phụ nữ bé nhỏ trước mắt: “Cô một câu lão đại, hai câu cũng lão đại. Không thể dùng cách xưng hô khác sao?”

“Hả?”

Đây là có ý gì chứ? Phù Hy Nguyệt trầm ngâm một lúc, trong đầu liên tục lặp lại câu nói của người đàn ông trước mắt. Chẳng phải anh là lão đại sao? Không gọi như vậy thì gọi như thế nào?

Cô nhướng mắt thăm dò biểu cảm của người đối diện, nhưng thật tiếc cho cô, người này không có gì giỏi hơi che giấu biểu cảm.

Trong lúc cô bắt đầu tuyệt vọng, Châu Phong lên tiếng: “Không phải lúc trên giường cô lớn gan lắm sao? Còn dám mắng chửi cả tổ tông nhà tôi mà, sao bây giờ lại nhát như vậy?”

“Tôi… tôi… tôi không cố ý mà. Một phần cũng do lão đại nữa chứ.”

Giọng nói của Phù Hy Nguyệt nhỏ dần đến câu cuối thì im bặt. Dù nói nhỏ nhưng tai người kia rất thính, anh cúi đầu, dùng tay nâng mặt cô lên: “Còn dám nói như vậy? Từ nay về sau cô về nhà tôi ở.”

“Cái gì?”

Phù Hy Nguyệt chau mày thì ánh mắt sắc bén của người nào đó lia đến. Được rồi, ở thì ở, ai bảo anh là lão đại chứ.